Hà Hiểu Phong bị thái độ kiên quyết của cô làm tức giận đến nghẹn lại, dừng một lát, xoay người lại đi vào nhà chính, không bao lâu sau, hắn cầm một phong thư căng phồng trực tiếp ném lên giường: "Cho cô!"Giang Nguyệt Vi tuy rằng ghét bộ dạng cùng thái độ hiện tại của hắn ta, nhưng là nể mặt tiền cô sẽ nhịn, cô liếc mắt nhìn người đàn ông một cái, sau đó cầm lấy phong thư cẩn thận đếm đếm, năm trăm đồng một phân không ít, một phân không nhiều.
Cô cười lạnh.
"Đủ rồi.
"Trước kia Giang Nguyệt Vi luôn nghe Triệu Phượng Tiên lải nhải luôn mồm nói rằng nhà không có tiền, lấy chút tiền mua dầu mua muối với bà ta cũng phải mất nửa ngày thì tiền mới tới tay, mà không phải được lấy tiền, cô còn được ăn những lời "yêu thương ngọt ngào" từ bà ta, ai ngờ bà ta lại giấu nhiều tiền mặt ở nhà như vậy, xem ra, ngay cả quỹ tín dụng bà ta cũng có không ít đi, biết thế, cô nên lấy nhiều hơn chút nữa.
Hà Hiểu Phong nhìn cô gật đầu, lúc này liền đặt tờ đơn trong tay lên bàn trang điểm, lạnh lùng nói: "Mau ký tên đi, sau đó viết biên lai cho tôi.
"Giang Nguyệt Vi lúc này mới hoàn hồn, nhìn thoáng qua qua đơn xin ly hôn, nội dung bên trên đã viết xong, khóe môi cô khẽ nhếch, nhanh chóng ký tên của mình, sau đó lại viết biên lai cho người đàn ông.
Nhìn thấy cô sảng khoái ký tên của mình như vậy, Hà Hiểu Phong chỉ cảm thấy trong lòng một cỗ nghẹn khuất vẫn chạy tán loạn, không vì cái gì khác, cũng bởi vì trước kia người phụ nữ này luôn khúm núm nịnh nọt hắn ta, hiện tại lại có thể khiến hắn ta ăn một đống thiệt thòi.
Hà Hiểu Phong một tay tiếp nhận biên lai, đem cất kỹ, lại lạnh lùng nói: "Theo tôi đi đại đội.
"Giang Nguyệt Vi cũng muốn làm xong việc sớm một chút, không chút do dự trực tiếp đi theo hắn ra khỏi phòng, sau đó liền nhìn thấy ba người khác của nhà họ Hà đang đứng ở cửa nhà chính, vẻ mặt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào cô.
Biết bọn họ hiện tại đối với cô có oán niệm rất sâu, nhưng Giang Nguyệt Vi cảm thấy không sao cả, chỉ liếc bọn họ một cái liền quay đầu đi theo Hà Hiểu Phong ra khỏi sân, phía sau truyền đến mười tám hình thức mắng chửi của Triệu Phượng Tiên nhưng bây giờ, đến cả việc so đo với bà ta cô cũng lười.
Trên đường đến đại đội, hai người gặp Tiền Tú Quyên, Giang Nguyệt Vi hàn huyên với bà ta hai câu, Hà Hiểu Phong luôn cảm thấy ánh mắt Tiền Tú Quyên nhìn mình chằm chằm dường như có chút không thể tưởng tượng nổi, lại giống như có chút đồng tình, tóm lại là kỳ kỳ quái quái, kể cả tối hôm qua lúc hắn ra cửa bà ta cũng dùng ánh mắt này nhìn hắn.
Hai người rất nhanh đã đi tới đại đội, bọn họ hôm nay tới sớm, bí thư đại đội Lý Học Nông lúc này mới vừa mở cửa, nhìn thấy hai người bọn họ tới, không cần nghĩ cũng đại khái đoán được là chuyện gì, đợi hai người ngồi xuống, ông lập tức mở miệng: "Mới sáng sớm, hai người lại vì chuyện đứa nhỏ mà cãi nhau sao?"Căn cứ vào nguyên tắc thà hủy mười tòa miếu cũng không hủy một cuộc hôn nhân của quân đội, ông cũng không đợi hai người kịp mở miệng nói chuyện, đã trực tiếp khuyên nhủ: "Hai người đã kết hôn quả thật có chút lâu năm, nhưng mà, cái chuyện đứa nhỏ cũng không gấp được, hai người có việc dễ thương lượng thì cứ thương lượng, cũng không cần hết lần này đến lần khác tới đây a, mặt mũi của hai người cũng cần! ! ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...