Thập Niên 70 Cô Vợ Nhỏ


Thẩm Kiều Kiều ăn thêm mấy cái sủi cảo, ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Phương Thư Đình, Hồ Lan và vài nữ thanh niên trí thức đang đứng bên ngoài tiệm cơm quốc doanh, có vẻ do dự.
Cô hướng mọi người vẫy tay: "Thư Đình, Hồ Lan, mọi người không có chỗ ngồi sao, có muốn ngồi cùng bàn với chúng tôi không."
Trong mắt Phương Thư Đình đầy vẻ cảm kích, cô kéo Hồ Lan và những người khác tiến vào tiệm cơm quốc doanh rồi nói: "Cảm ơn rất nhiều."
Hồ Lan ngồi ở bên trái Thẩm Kiều Kiều, sắc mặt đỏ bừng, lặng lẽ kéo góc áo của Thẩm Kiều Kiều, nhỏ giọng nói: "Kiều Kiều, cô có thể...!cho tôi mượn ít tiền được không."
Hồ Lan vừa nói xong, Phương Thư Đình, Trương Xảo Lệ và những người khác mặt cũng đỏ bừng, nhìn Thẩm Kiều Kiều với ánh mắt đầy mong đợi.
Ban đầu họ dự định sẽ ăn trưa tại căn tin của trường học, nhưng họ không ngờ sẽ có một hàng dài người xếp hàng ở căng tin của trường, nếu như cứ xếp hàng ở đó, họ chắc chắn sẽ không thể kịp ăn bữa trưa, mà chẳng mấy chốc họ lại phải thi buổi chiều, nên mấy người thương lượng và chuẩn bị xuất tiền, cùng nhau đến tiệm cơm quốc doanh để dùng bữa.
Nhưng đồ ăn trong tiệm cơm quốc doanh rất đắt, đòi hỏi cần nhiều tiền và phiếu hơn ở căn tin trường học, nhưng mấy người các cô cũng không có lựa chọn nào tốt hơn.
Sở dĩ vừa rồi bọn họ không đi vào là vì rất xấu hổ khi trong túi rỗng tuếch không có tiền, nếu không nhìn thấy Thẩm Kiều Kiều, thì chắc bọn họ cũng không dám tiến vào đâu.
Thẩm Kiều Kiều nhẹ giọng nói: "Được, vậy mọi ngươi muốn bao nhiêu?"
Phương Thư Đình và những người khác nhìn nhau, đỏ mặt và báo lên con số.
Thẩm Kiều Kiều ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Tống Nghị, thế nên Tống Nghị làm sao có thể từ chối khi cô nhìn anh với ánh mắt như vậy, trong mắt anh chỉ còn lại bao dung và bất đắc dĩ, rồi anh móc tiền và phiếu từ trong túi ra, đếm số tiền mà mấy người nói rồi đưa cho Thẩm Kiều Kiều.
Thẩm Kiều Kiều đưa tiền và phiếu cho Phương Thư Đình, "Đây."
Phương Thư Đình nhận lấy tiền và phiếu, rất cảm kích Thẩm Kiều Kiều, "Kiều Kiều..." rồi nhanh chóng nói: "Chúng tôi nhất định sẽ trả lại."
Những người khác cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, chúng ta nhất định sẽ trả lại." Hồ Lan thấp giọng nói: "Nhưng...!Có thể sẽ chậm một chút."
Thẩm Kiều Kiều mỉm cười, ánh mắt trong suốt: "Ừm, tôi tin mọi người."
Nói xong, cô nhìn Tống Nghị một chút, hai người cũng sắp ăn xong rồi, nên ăn mấy miếng cuối cùng, rồi đứng dậy cáo từ: "Mọi người cứ ăn từ từ, chúng tôi đi trước, thi đại học thật tốt, chúc mọi người sớm đề tên bảng vàng."
Hai người vừa đi, đặc biệt là Tống Nghị, thì cảm giác áp bức không còn nữa, bầu không khí cũng thoải mái hơn.
Phương Thư Đình và những người khác gọi đồ ăn, rồi mồm năm miệng mười thảo luận: "Tống Nghị thực sự rất yêu Kiều Kiều, cô ấy muốn bao nhiêu tiền anh ấy cũng đều đưa cho, còn sẵn lòng cho chúng tôi mượn."
Hồ Lan hâm mộ nói: "Đúng vậy, sau này chồng của tôi có thể yêu tôi nhiều như vậy thì tốt biết mấy."
Tống Nghị và Thẩm Kiều Kiều vừa đi nên cũng không biết mọi người đang nói về mình, hai người ăn trưa xong, liền chậm rãi đi bộ đến chợ đen.
Đến chợ đen đi dạo một buổi chiều, Thẩm Kiều Kiều vẫn tâm tâm niệm niệm mua bánh đậu xanh và kẹo mạch nha, còn có bắp rang, gạo nếp, cơm cháy và nhiều đồ ăn vặt khác.
Thẩm Kiều Kiều thì tay không, còn Tống Nghị bao lớn bao nhỏ xách theo, hai người đi đến nơi đậu xe buýt, vừa nói chuyện được vài câu với tài xế Vương thì trời bắt đầu đổ mưa lớn.
Trời vừa mưa được vài phút thì tiếng chuông thi vang lên, ngày thi đầu tiên đã kết thúc, bất chấp cơn mưa tầm tã, nhóm thanh niên trí thức công xã Hồng Kỳ, dùng túi đựng sách che mưa, vội vã chạy lên xe buýt của tài xế Vương.

Mọi người đến đã đông đủ, tài xế Vương mới nổ máy, xe chậm rãi ung dung đi về công xã.
Thời điểm trở về công xã thì trờ đã tạnh mưa, chân trời hiện lên một dải cầu vồng.
Tống Nghị và Thẩm Kiều Kiều xuống xe, đi thẳng đến nhà Tống Đại Sơn, Tống Thúy Hoa đang ôm cháu trai chơi đùa trong sân.
Bảo bảo đã biết cách nhận biết con người, nhưng nhận ra nhanh nhất chính là Thẩm Kiều Kiều.
Ánh mắt sắc bén, cậu bé liếc một cái nhìn thấy Thẩm Kiều Kiều, đôi mắt đen như trái nho nhìn Thẩm Kiều Kiều không chớp mắt, cậu ở trong vòng tay của Tống Thúy Hoa không ngừng uốn éo người, muốn được Thẩm Kiều Kiều ôm.
Thẩm Kiều Kiều bước nhanh hai bước, chưa ôm được Bảo Bảo, đã hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu hai cái, "Con trai ngoan, có nhớ mẹ không."
Trở lại vòng ôm quen thuộc, Bảo Bảo ngoan ngoãn tựa vào ngực Thẩm Kiều Kiều.

Thẩm Kiều Kiều ôm quả cầu nhỏ mềm mại, lòng cô như muốn tan ra, cô và Bảo Bảo đã một ngày không gặp, cảm giác như đã xa cách ba thu.
Tống Thúy Hoa nhìn hai mẹ con cười nói: "Thằng bé thật là không có lương tâm, buổi sáng sau khi hai người rời đi, liền nháo ta, rồi không ngừng tìm kiếm mẹ, dỗ mãi mới ngoan, giờ cháu về, đã không thèm nhìn mặt bà rồi."
Tống Nghị đặt những thứ mình mua cho Tống Thúy Hoa xuống rồi góp vui nói: "Đúng vậy, tên tiểu tử này chỉ nhận ra mẹ, ngay cả cháu cũng không thèm để ý."
Tống Thúy Hoa liếc nhìn đồ đạc, nhìn thấy bên trong có hai tấm vải liền nói: "Lại mua vải à."
Tống Nghị nói: "Mua về cho bác gái và bác cả may quần áo, sắp đến Tết rồi, năm mới thì phải có quần áo mới."
Đứa trẻ kiếm được tiền cũng không bao giờ quên cội nguồn của mình, anh có lòng hiếu thảo, Tống Thúy Hoa cười không ngậm được mồm, bà chạm vào tấm vải rồi nói: "Ta và bác cả cháu đều sống được nửa đời người, cũng sắp xuống mồ rồi, mặc vải hoa đẹp như thế này để cho ai nhìn, hai tấm vải này để cho Bảo Bảo may quần áo."
Tống Nghị lại khuyên vài câu, nhưng Tống Thúy Hoa vẫn kiên trì quyết định, nhất quyết theo ý của bà.
Anh thầm nghĩ, lần sau mua quần áo may sẵn phù hợp với Tống Đại Sơn và Tống Thúy Hoa, như vậy họ sẽ không cự tuyệt.
Tống Nghị và Thẩm Kiều Kiều cáo biệt Tống Thúy Hoa, trồi trở về nhà mình.
Thẩm Kiều Kiều cho Bảo Bảo bú, ôm cậu bé vào lòng rồi đung đưa, chờ một lúc cậu bé liền ngủ, cô đặt cậu bé vào nôi.
Tống Nghị đang kiểm kê lại những thứ mình mua, phần lớn là đồ ăn, sợ chuột ăn vụng mất, anh cất vào tủ rồi khóa lại.
Khóa tủ xong, anh lại đem bỏ số tiền còn lại trong túi lại vào chiếc hũ đất nhỏ dưới giường gạch, rồi nhét vào hốc bí mật.
Thẩm Kiều Kiều sợ đánh thức bảo bảo nên khẽ nói: "Buổi trưa ở tiệm cơm quốc doanh, em nhờ anh cho Phương Thư Đình cùng những người khác mượn tiền và phiếu, anh sẽ không tức giận chứ."
Tống Nghị cười nói: "Làm sao lại giận, dù sao cũng không phải không trả, họ đang cần gấp, anh cho họ mượn trước chứ sao."
Phương Thư Đình và Hồ Lan và và những người khác, cùng với ba kẻ gây rối họ Lưu, Trương, Chu là khác nhau, họ bình thường cùng với Kiều Kiều cũng có mối quan hệ không tệ, anh có thể phân biệt được, hơn nữa, là Kiều Kiều bảo anh cho họ mượn, với anh ai cũng có thể không nghe, nhưng không thể đánh mất thể diện của Kiều Kiều.
Thẩm Kiều Kiều nhìn anh, trong lòng cảm thấy ấm áp, cô luôn cảm thấy người trước mặt hợp ý mình đến khó tả.
Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Tống Nghị dừng lại việc thu dọn đồ đạc, hỏi: "Em...!ngày mai còn đi huyện thành nữa không?"
Thẩm Kiều Kiều nghĩ tới cảnh tượng hôm nay nhìn thấy ở cổng trường, trên mặt không rõ là cảm xúc gì, cô mỉm cười: "Không đi, ngày mai em ở nhà với Bảo Bảo, tên tiểu tử này cực kỳ dính em."
"Ừm." Tống Nghị đáp.
Hai người ngầm bỏ qua chủ đề thi đại học.
***
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, lại một tháng nữa trôi qua, cũng sắp hết một năm chuẩn bị đón năm mới, mọi người trong công xã Hồng Kỳ đều rạng rỡ vui vẻ.
Nhà nào có dư tiền, đã sớm đi mua pháo Tết trước, trường tiểu học trong công xã cũng đã được nghỉ, trẻ em trong xã nhảy nhót vui đùa, bánh kẹo trong cung tiêu xã cũng không đủ cung ứng.
Trước đó, Tống Nghị và Thẩm Kiều Kiều đã đến huyện thành mua rất nhiều đồ ăn vặt, mặc dù Tống Nghị không còn bán đồ cho Hồ Diệu Quang nữa, nhưng hai người vẫn liên lạc qua lại với nhau, cách đây không lâu, Hồ Diệu Quang còn đưa cho Tống Nghị một túi kẹo sữa nhập khẩu.
Anh và Thẩm Kiều Kiều không thể ăn nhiều đồ ăn như vậy cùng một lúc, Bảo Bảo còn chưa mọc răng, liền đem những thứ ăn vặt này ra đãi khách.
Ở trong phòng, Triệu Tiểu Tuệ ngồi trên giường, vừa bóc giấy gói kẹo vừa tán gẫu với Thẩm Kiều Kiều: "Viên kẹo nước ngoài này ngon quá, đáng tiếc là không để lâu được, nếu không muốn lãng phí thì phải chờ con trai của hai người lớn lên."
Thẩm Kiều Kiều dùng tay đỡ nách Bảo Bảo, cho cậu bé đứng lên trên đùi của mình, "Không sao đâu, cho dù bé có mọc răng, tôi cũng không cho ăn nhiều."
Bảo Bảo đứng trên đùi Thẩm Kiều Kiều, tưởng rằng cô đang trêu đùa với cậu, nên vui vẻ cười khanh khách.
Hiện tại cậu bé đã lớn hơn, nhìn vào giữa lông mày có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Kiều Kiều và Tống Nghị, đôi mắt to tròn giống mẹ, lông mi thật dài và đen, cái mũi thẳng giống bố, cái miệng nhỏ hồng hồng hếch lên, dù bình thường không cười nhưng trên môi vẫn là bộ dáng như đang cười, điều này rất hiếm thấy.
Triệu Tiểu Tuệ rất thích cậu bé, lấy tay lau vào quần áo mình, rồi đưa tay về phía Bảo Bảo nói: "Lại đây, cho dì ôm một cái."
Bảo Bảo nhìn nhìn cô, rồi lắc lắc thân hình nhỏ bé, nhìn về phía Thẩm Kiều Kiều, giống như con búp bê đang cười dần biến thành thần khóc, bộ dạng mếu máo như sắp khóc mà vẫn chưa khóc.
Thẩm Kiêu Kiều vội vàng ôm cậu vào lòng, dỗ dành: "Ngoan nào."

Triệu Tiểu Tuệ rút tay lại, nhưng vẫn không nhịn được, vỗ vỗ lên hai cái má cậu bé: "Hừ, dì thương cháu như thế, ấy vậy mà ngay cả ôm cháu cũng không cho dì ôm."
Nói đến cũng kỳ quái, Bảo Bảo rất hoạt bát và hướng ngoại, bình thường đi ra ngoài ai ôm cậu bé cũng không khóc, chỉ khi nào Thẩm Kiều Kiều có mặt cậu bé mới thể hiện ra như vậy.
Những người lớn tuổi trong nhà Đại Hổ đều cởi mở, hiện tại sắp sang năm mới, là thời gian nông nhàn, Triệu Tiểu Tuệ mới về làm dâu, mỗi ngày cũng không có việc gì làm, nên cô đến nhà Thẩm Kiều Kiều tán gẫu, sau đó may vá linh tinh.
Cô giỏi nhất là việc may giầy, đôi giày đầu hổ để trên bậu cửa sổ là do cô ấy làm.
Cả đôi giày đầu hổ chỉ lớn chừng lòng bàn tay, nhìn rất tinh xảo, nhỏ gọn, phía trên còn thêu hai đầu hổ, ngay cả râu hổ cũng được thêu rất sống động.
Thẩm Kiều Kiều đang tính đợi khi nào Bảo Bảo lớn lên sẽ cho cậu bé đeo, đôi giày đầu hổ ấm áp như nhung, rất thích hợp đeo vào mùa đông.
Triệu Tiểu Tuệ nhìn bộ dáng hoạt bát đáng yêu của Bảo Bảo, trong mắt hiện lên một tia hâm mộ, cô dùng tay vuốt ve chiếc bụng phẳng lì của mình nói: "Không biết khi nào em mới có thể mang thai, nếu sinh được cậu bé dễ thương khả ái như Bảo Bảo thì thật tốt."
Thẩm Kiều Kiều ôm lấy Bảo Bảo lắc lư cười cười, đối với cô mà nói, dù là trai hay gái cũng đều như nhau, đều là con của cô.
Cô sẽ không thích việc đề cao con trai hơn con gái, mà cũng không thích đề cao con gái hơn con trai, bởi vì như vậy sẽ giống như trọng nam khinh nữ, Dù nói thế nào đi nữa, con cái là món quà mà thượng đế ban cho họ.
Cho nên cô nói: "Em mới cưới được bao lâu, sao lại gấp thế, yên tâm, chắc chắn em sẽ có một đứa con hoạt bát và đáng yêu."
Nghe Thẩm Kiều Kiều nói, Triệu Tiểu Tuệ đã bình thường trở lại, ngược lại còn nói đùa thêm: "Em thì rất hy vọng cậu bé sẽ sớm đến, đến lúc đó có thể cùng Bảo Bảo chơi đùa, rồi cùng nhau đến trường."
Hai người đang nói chuyện thì Tống Nghị đã trở về.
Tết đang đến gần, việc làm ăn trong huyện thành cũng rất tốt, mấy tuần nay, lúc nào có thời gian anh đều chạy lên huyện thành, không lúc nào ngừng.
Triệu Tiểu Tuệ thức thời cáo từ, lúc này trong phòng chỉ để lại một nhà ba người.
Tống Nghị đứng bên cạnh giường cho ấm người, đợi xua tan hơi lạnh đi mới đi tới chỗ Thẩm Kiều Kiều và Bảo Bảo, anh bế Bảo bảo lên hôn một cái: "Hôm nay tên tiểu tử này không làm phiền em chứ?"
Thẩm Kiều Kiều rót cho hắn một cốc nước nóng, "Không nhé, con rất ngoan."
Tống Nghị cầm cốc nước nóng rồi uống từng ngụm lớn.
Cô liếc mắt nhìn bàn tay của Tống Nghị, mấy ngày nay thời tiết đột nhiên trở lạnh, anh ngày nào cũng phải ra ngoài, trên các khớp ngón tay xuất hiện những vết nứt màu đỏ tím, nhìn rất đáng sợ.
Bữa tối chính là món thịt dê, trên bàn còn có một nồi canh cá màu trắng đang sôi.
Tống Nghị gắp thịt dê thái mỏng, nhúng vào trong nồi, rồi đặt vào bát Thẩm Kiều Kiều, "Ăn nhiều một chút, thịt dê hôm nay ngon lắm."
Thẩm Kiều Kiều gắp miếng thịt dê chấm vào đĩa nước sốt, cho vào miệng, hương vị tươi mới vô cùng.
Món thịt dê kết hợp với canh cá, đúng là một sự kết hợp hoàn hảo.
Ăn qua thịt dê, lại bắt đầu nhúng thêm rau, lúc này cả căn phòng tràn ngập mùi thơm của nồi lẩu, hai người ăn đến nỗi không ngừng đũa.
Cơm nước xong xuôi, Tống Nghị đun nước nóng, hai người tắm rửa xong xuôi, khoanh chân ngồi trên giường.
Giường đã được đốt nóng, trong phòng cũng ấm áp.
Thẩm Kiều Kiều bế Bảo Bảo ra khỏi nôi, dùng chăn mềm quấn quanh người cậu bé rồi để cậu chơi trong đó.
Cô mở tủ đầu giường, lấy ra một hộp dầu ngao, nói với Tống Nghị: "Đưa tay ra."
Tống Nghị ngoan ngoãn đưa tay ra, Thẩm Kiều Kiều mở nắp, dùng ngón trỏ lấy ra một ít thuốc mỡ màu trắng, bôi lên những chỗ nứt nẻ trên tay anh, mới đầu có chút nóng sau đó lại dần tan đi.
"Hay là, ngày mai anh không lên huyện thành nữa?" Thẩm Kiều Kiều trong mắt tràn đầy lo lắng.
Tống Nghị xua tay nói: "Như vậy sao được, sắp đến tết rồi, trong khoảng thời gian này bán rất tốt, anh thừa dịp lúc này kiếm thêm ít tiền."
Anh không nói với cô là, anh và Đại Hổ cùng nhau hùn vốn mua một xe hạt dưa, dự định hai ngày nữa sẽ đem ra huyện thành bán, nếu bán tốt, có thể kiếm được không ít tiền, hiện tại là thời khắc quan trọng, tất nhiên là không thể ở nhà được.

Trời lạnh mở quầy bán hạt dưa, chắc chắn sẽ khiến vết nứt trên tay anh sẽ nghiêm trọng hơn, cho nên anh không dám nói với Kiều Kiều, sợ cô sẽ không để anh đi.
Thẩm Kiều Kiều mấp máy môi, muốn khuyên anh tiếp, nhưng lại không biết nói gì.
Một khi người đàn ông đã ra quyết định gì, cô không thể là người kéo chân sau được.
Bôi dầu ngao xong, Thẩm Kiều Kiều lấy giỏ đựng đồ khâu ra, chuẩn bị làm cho anh một đôi găng tay.
Cô nắm kéo lấy tay Tống Nghị, đo kích thước, sau đó lấy kim đan và len đen móc lên xuống, trước khi đi ngủ đã móc xong một đôi.
"Anh thử xem nào."
Tống Nghị cầm lấy găng tay, có chút không dám tin: "Cái này là làm cho anh sao?"
Thẩm Kiều Kiều trừng mắt nhìn anh, "Bằng không thì, tại sao em còn phải cầm tay anh lên đo, rồi làm đôi găng tay to như vậy, chẳng nhẽ lại làm cho Bảo Bảo, găng tay của anh có thể làm mũ cho nó ý chứ."
Tống Nghị vui vẻ thử đôi găng tay mới, anh cảm thấy rất phấn khích.
Sáng hôm vừa mới thức dậy, Thẩm Kiều Kiều lại lôi kéo Tống Nghị, thoa một lớp dầu ngao lên tay anh, đeo găng tay, lúc này mới cho anh ra ngoài, miệng còn dặn dò: "Anh đừng đứng đầu gió, tìm chỗ nào khuất gió ý, tránh khỏi bị nhiễm lạnh."
Tống Nghị lớn tiếng đáp ứng, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, toàn thân tràn đầy sinh lực.
Còn một tuần nữa là đến Tết, Tống Nghị cuối cùng cũng được nghỉ, anh không còn chạy lên huyện thành suốt ngày nữa.
Vào đêm giao thừa, Tống Nghị và Thẩm Kiều Kiều đưa Bảo Bảo đến nhà Tống Đại Sơn để cùng nhau đón Tết.
Tống Thúy Hoa nấu một bàn lớn toàn đồ ăn ngon, nào là gà, vịt, cá, còn có một đĩa sủi cảo to.
Tống Đại Sơn mua được một bình rượu ở cung tiêu xã giờ đem ra: "Nào, cùng ta uống mấy ly, người ta nói sủi cảo phải uống với rượu, uống càng nhiều càng tốt, hai bác cháu ta đêm nay nhất định không say không về."
Tống Nghị mỉm cười đáp lại: "Cháu nhất định bồi bác cả uống cho đã."
Hai người vui vẻ uống rượu, ngược lại đồ ăn lại không ăn nhiều, một đĩa sủi cảo lớn đều do Tống Thúy Hoa và Thẩm Kiều Kiều xử lý hết.
Thẩm Kiều Kiều gắp cái sủi cảo cuối cùng, nhúng vào bát dấm, bỏ vào miệng nhai hai cái, sau đó trừng mắt, nhổ ra một vật gì đó, đặt trong lòng bàn tay, "Hình như cháu ăn phải cái gì ý.

"
Tống Thúy Hoa lại gần xem xét, cười nói: "Cháu ăn chính là đồng tiền ta đặt vào, đây là điềm báo tốt, năm sau nhất định sẽ cát tường như ý."
Thẩm Kiều Kiều cũng cười nói: "Vậy cháu liền nhận chúc phúc của bác gái, cháu cũng chúc bác gái năm mới sức khỏe dồi dào và vạn sự như ý."
Cái miệng nhỏ nhắn nói ra lời ngọt ngào, khiến Tống Thúy Hoa cười không ngậm được mồm.
Bà cảm thấy trước đây mình đã bị mỡ lợn che mắt, Thẩm Kiều Kiều là một cô gái tốt như vậy, được ghép đôi với Tống Nghị đơn giản là rất hợp, hai người xứng đôi vô cùng.
Bảo Bảo không hiểu người lớn nói gì, nhưng điều đó cũng không ngăn được cậu bé tham gia náo nhiệt, cậu bé vỗ hai bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm rồi cười tươi, nhìn giống như một búp bê may mắn.
Chọc cho Tống Thúy Hoa kéo cậu bé lại gần hôn mấy cái.
"Ầm!" "Lốp bốp!"
Bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa, tiếng pháo nổ, chắc là bọn trẻ con trong công xã ăn cơm xong, nên đem pháo ra đốt.
Nghe thấy tiếng pháo hoa, Tống Thúy Hoa đi vào phòng trong, lúc đi ra cầm trên tay ba cái hồng bao, hai cái lớn và một cái nhỏ.
Bà đưa cái nhỏ cho Bảo Bảo trước, "Cháu ngoan, đây là tiền mừng tuổi cho cháu."
Bảo Bảo vươn bàn tay nhỏ trắng mập của mình ra, lấy tay đập đập vào hồng bao rồi "a a" vài lần, khiến cho Tống Thúy Hoa cười không thấy mắt đâu, rồi sờ đầu cậu bé nói, "Thật ngoan".
Sau khi Tống Thúy Hoa đưa hồng bao cho Bảo Bảo, bà lại đưa hai cái hồng bao lớn còn lại cho Tống Nghị và Thẩm Kiều Kiều.
Tống Nghị không có ý kiến, tiện tay nhét vào túi, Tống Đại Sơn và Tống Thúy Hoa hàng năm đều đưa cho anh hồng bao, cho dù bây giờ anh đã trưởng thành, anh cũng sớm hình thành thói quen này từ lâu.
Sau này lấy tiền lì xì rồi thêm tiền của chính mình, mua thêm đồ vật, rồi hiếu kính với hai người.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Kiều Kiều được nhận hồng bao của Tống Thúy Hoa, cô mắt đỏ lên: "Bác gái cháu..."
Cô trước kia sao lại cảm thấy bác gái có tính tình lạnh lùng, là trưởng bối không hiểu lí lẽ, mà rõ ràng bác là người cực kỳ tốt.
Tống Thúy Hoa: "Đây là quà mừng tuổi cho cháu, ngay cả Tống Nghị cũng nhận rồi, cháu cũng đừng từ chối."

Thẩm Kiều Kiều gật gật đầu mấy cái, khuôn mặt nghiêm túc nói: "Đêm nay cháu sẽ đặt nó dưới gối ngủ."
Tống Thúy Hoa mỉm cười vỗ nhẹ vào cánh tay cô, đứa trẻ ngốc nghếch này.
***
Xuyên suốt lễ hội mùa xuân, công xã Hồng Kỳ rất náo nhiệt và vui tươi.
Ngược lại, địa điểm thanh niên trí thức lại có vẻ vắng lặng, ngay cả đêm giao thừa, nhóm thanh niên trí vẫn nấu khoai lang và cháo như thường lệ, không hề có chút hương vị Tết nào.
Nếu có thì chính là một số người thu dọn hành lý, chờ đợi kết quả thi tuyển sinh đại học, nếu thi đỗ đại học thì sẽ rời khỏi công xã Hồng Kỳ.
Đúng như họ mong đợi, bảng điểm được đưa xuống rất nhanh.
Một ngày đầu tháng 3, Tống Đại Sơn nhận được bảng điểm thi tuyển sinh đại học của nhóm thanh niên trí thức công xã Hồng Kỳ do Phòng Giáo dục huyện ghi chép.
Tay ông run run, nhìn từ trên xuống dưới mấy lần, rồi chạy đến trạm radio của công xã, bật loa phóng thanh lên rồi nói bằng giọng trầm đục: "Đã có kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học, nhóm thanh niên trí thức muốn biết kết quả, thì đến trạm radio tập hợp!"
Tại địa điểm thanh niên trí thức.
Nhóm thanh niên trí thức như bùng nổ, tranh nhau chen lấn chạy đến trạm radio, họ sợ mình chỉ đến muộn một chút, thì giống như là điểm thi của mình sẽ kém hơn người khác mấy điểm vậy.
Một đám đông khổng lồ tụ tập trước trạm radio, nhóm thanh niên trí thức kích động mặt đỏ bừng bừng, họ vây quanh Tống Đại Sơn rồi không ngừng hét lên: "Đại đội trưởng, tôi được bao nhiêu điểm", "Đại đội trưởng, nói cho tôi biết trước!"
Không ít người dân trong công xã cũng tới tham gia góp vui, toàn bộ trạm radio bị vậy chật như nêm.
Tống Đại Sơn không còn cách nào khác, đành phải cầm bảng điểm trên tay, đi ra ngoài trạm radio, lớn tiếng đọc từng kết quả một.
Những người có điểm cao đều mừng rỡ như điên, trong khi những người có điểm thấp thì khóc thảm thiết, chạy lại lôi kéo hỏi Tống Đại Sơn xem ông có đọc nhầm không.
Phương Thư Đình, Trương Xảo Lệ, Hồ Lan và một số nữ thanh niên trí thức đều đạt điểm số như mong muốn, họ ôm nhau cùng một chỗ vui đến phát khóc, xem xét chính là đã thi đậu.
Ba người Lưu Lộ Lộ, Trương Mạn Tuyết, Chu Mãn, điểm của người này so với người kia càng thấp hơn, tổng điểm thi là 500 điểm, mà mấy người thi chỉ được 100 điểm.
Kết quả này tuy bất ngờ, nhưng cũng trong dự liệu.
Dù sao ba người này cũng chỉ thích đi gây chuyện, không tập trung vào việc học tập, nếu thi đậu đại học thì có quỷ mới tin.
Trái lại, Phương Thư Đình và những người khác, mỗi ngày đều chăm chỉ học tập, nên thi đỗ đại học là điều bình thường, chỉ có thể nói phải chăm chỉ mới được đền đáp.
Toàn bộ thanh niên trí thức, có gần bảy tám chục người, nhưng chỉ có 5 người thi đậu, có thể tưởng tượng tỷ lệ trúng tuyển thấp đến mức nào.
Trong công xã có thanh niên trí thức đỗ đại học, đây chính là việc tốt, Tống Đại Sơn đặc biệt mở đại hội khen thưởng các cô.
Phương Thư Đình và mấy thanh niên trí thức vừa đỗ đại học, đứng trên bục cao của sân đập lúa, trên vai là băng lụa đỏ có bông hoa lớn trước ngực, trên tay là bộ chậu, bát tráng men do công xã tặng, trên mặt họ đầy vẻ tự hào.
Đứng ở bên dưới nhóm thanh niên trí thức và người dân, nhìn họ với ánh mắt hâm mộ và sùng bái.
Đây chính là sinh viên đại học, chỉ nhẹ nhàng ba chữ, nhưng đột nhiên giống như được dát vàng, giống như tăng thêm sức nặng khiến cho người ta hoa mắt.
Tống Nghị và Thẩm Kiều Kiều cũng đến xem lễ khen thưởng, hai người đứng dưới khán đài.
Thẩm Kiều Kiều ánh mắt sáng ngời nhìn năm người đang được khen thưởng trên khán đài, trong mắt cơ hồ mang ánh sáng còn chói hơn cả ánh nắng mặt trời.
Tống Nghị nhìn một bên mặt Thẩm Kiều Kiều, sững sờ tại chỗ, anh chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt Kiều Kiều như vậy, ngay cả khi cô nhìn về phía anh, cũng không có...
Nắm đấm bên người siết chặt rồi lại buông ra, buông ra rồi lại siết chặt, đầu lưỡi quanh quẩn toàn là vị đắng chát, ứ nghẹn trong cổ họng, khiến anh thật khó chịu.
Mọi người cũng có thể vào đây nghe ủng hộ mình nhé.

mà cũng đừng quên like và đăng ký kênh nhé.

Thank nhìu nhìu
Phần 10: Chương 28-29.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui