Là một người có người yêu, Miêu Thải Ngọc cam đoan Tư Niệm hiện tại không có tình cảm nam nữ với Tiết Hoa Khang.
“Ừ.
”Xác nhận đã nói xong chuyện muốn nói, Miêu Thải Ngọc tạm biệt Tiết Hoa An trở về.
Nhánh hoa dại lúc trước trồng bên cạnh vườn rau có một cây thật sự ra hoa, sau khi nó ra hoa, Tiết Hoa An tự mình đào nó ra trồng ở sườn núi nhỏ gần nhà.
Miêu Thải Ngọc không quan tâm nhánh hoa bị chặt đó bây giờ thế nào, trước khi rời đi, cô chỉ để ý rau dưa trong vườn: "Nhà em trồng dưa chuột, bây giờ đã ra quả rồi, không lớn lắm, anh muốn ăn dưa chuột thì nói với em một tiếng, em hái cho anh ăn, lần sau anh tới nhà em, em hái cho anh mấy quả mang về cho người nhà nếm thử.
”“Đồ trong vườn rau nhà anh, em muốn ăn gì cũng có thể nói cho anh biết, anh giúp em hái.
”Hai người nói chuyện, rất nhanh đi đến cửa sân, Miêu Thải Ngọc không chuẩn bị đi vào, Tiết Hoa An đi theo phía sau cô, dự định đưa cô về nhà.
“Anh đừng tiễn em, không xa đâu, trời còn sáng, anh làm việc cả ngày mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi.
”Tiết Hoa An lo lắng: "Em cũng nói không xa, anh đưa em về nhà không mất mấy phút.
”"Được rồi, anh đưa em về đi, chúng ta còn có thể nói chuyện thêm một lát.
" Trên đường về nhà, Miêu Thải Ngọc khoác lấy cánh tay Tiết Hoa An, nói với anh chuyện đã xảy ra lúc trưa.
Cô có nói trời nóng làm việc xong có mùi mồ hôi là rất bình thường, hai người về sau đều trở thành vợ chồng, nhịn mùi mồ hôi một chút cũng không chết, cho nên cô kéo tay anh, anh cũng sẽ không bởi vì trên người có mùi mồ hôi mà kháng cự cô tới gần, yên lặng nghe cô nói chuyện.
Lúc Miêu Thải Ngọc ở nhà anh chờ anh, bụng đã sớm đói đến mức kêu ùng ục, muốn nhanh chóng về nhà ăn cơm, giờ này có Tiết Hoa An cùng mình đi về, đường về nhà phảng phất ngắn đi, bởi vì đói bụng mà tâm trạng lo lắng cũng bình tĩnh trở lại.
Bất tri bất giác đi đến cửa nhà, trước khi tách ra Miêu Thải Ngọc nói với Tiết Hoa An một câu: "Cho dù anh nhỏ hơn em hai tuổi, em cũng vẫn thích anh.
Em vào nhà đây, anh mau về nhà đi.
”Cô nói xong đi vào trong sân, chờ Tiết Hoa An đi rồi mới đóng cửa lại.
Cửa sân đóng lại, Miêu Thải Ngọc đi thẳng vào phòng bếp.
Người nhà đã chuẩn bị xong bữa tối, chờ cô trở về ăn cơm.
Lúc ăn cơm tối, cô cùng cha mẹ và các em trai nói chuyện lúc trưa, chuyện chiếm chỗ cho bọn họ cũng nói.
Nghe được con gái trở thành lĩnh xướng, Triệu Mỹ Phượng lại khen ngợi khích lệ cô.
Mẹ ruột khích lệ, Miêu Thải Ngọc cũng không khiêm tốn, mẹ nói gì cô cũng đồng ýLà cô xứng đáng.
…"Hội diễn văn nghệ ngày mốt là bắt đầu rồi, hy vọng có thể luyện tập thêm vài ngày nữa.
" Tiền Viên Viên rất thích cuộc sống hiện tại, mỗi ngày đều có thể nghỉ ngơi nhiều hơn người khác một tiếng đồng hồ.
Họ vừa tập hát xong, đang trên đường đi làm việc.
Những người luyện tập hát sơn ca đều là người trẻ tuổi, rất có tinh thần, lúc luyện hát sơn ca không khí rất tốt, thật sự đã có mấy cặp thành đôi.
Miêu Thải Ngọc: "Thôi đừng, phần biểu diễn của mình nhiều hơn các cậu, mỗi ngày luyện mấy lần, có chút phí giọng.
”Các đội trưởng sau khi thảo luận đã thêm đối thoại cho cô và Lý Thanh Tùng, trước khi hát sơn ca sẽ có màn trò chuyện qua lại.
Bản thân cô không thích bị thêm đất diễn, đối thoại cổ họng phải dùng lực, mức độ phí giọng nói vượt xa hát sơn ca.
Độ lớn nhỏ và ngữ điệu khi đối thoại đều được sắp xếp trước, chính cô nghe xong cũng nổi da gà.
Tiền Viên Viên nghĩ đến cảnh chị em tốt có thêm đất diễn, nhịn không được xoa xoa cánh tay: "Cậu và Lý Thanh Tùng vất vả hơn tụi mình nhiều! Thải Ngọc, hỏi cậu một chuyện nhé, nếu cậu không thích Tiết Hoa An, vậy Lý Thanh Tùng có cơ hội không?"“Không có, mình không thích người thích cười ngây ngô.
" Nghĩ đến Lý Thanh Tùng, Miêu Thải Ngọc lắc đầu.
Vô tâm vô phế, vừa nhìn đã biết chưa từng bị việc nhà tra tấn.
Tiêu chuẩn chọn đàn ông của cô là dựa theo Tiết Hoa An, thứ nhất là nhìn cao lớn, thứ hai là tuấn lãng, thứ ba là hiền lành.
Đàn ông chăm chỉ làm việc nhà so với đàn ông bình thường khác biệt rất lớn, giọng nói cũng không giống nhau, quan sát một chút là có thể nhận ra.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...