Edit: Sweetie
Lý Thanh Lê nuốt một ngụm nước miếng, run rẩy vươn chỉ về phía sau Phó Bạch, “Anh xem thứ kia, hình như là người…”
Phó Bạch theo hướng tay cô quay đầu lại nhìn, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng, nhẹ giọng dặn dò:
“Để tôi đi xem, cô đứng ở đây đừng nhúc nhích.”
Phó Bạch chạy qua bãi sông, Lý Thanh Lê đến lê cũng quên nhặt, hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn chạy theo.
Đứng sau Phó Bạch, cô không nhịn được mà thò đầu ra nhìn, kết quả là thấy ở giữa sông có một thi thể nằm sấp, áo trên màu trắng, tóc đen dài dập dềnh trong nước, cực kỳ giống mấy câu chuyện ma da cô nghe hồi còn nhỏ.
Lý Thanh Lê “Aaa” một tiếng, che mặt lao vào lồng ngực người bên cạnh, ba giây sau mới phát hiện không ổn, vội vàng thoát ra, đưa lưng về phía con sông thở dốc.
Lần đầu tiên trong đời nhìn thấy người chết, quá kích thích, làm cô nhất thời không chịu nổi.
Phó Bạch giơ tay muốn vỗ vỗ lưng cô, cuối cùng vẫn thu tay lại, nói: “Cô đi lên trước đi, tôi đi tìm đại đội trưởng.”
Con người đúng là sinh vật kỳ quái, thấy Phó Bạch vững vàng không kinh hoảng, tâm lý Lý Thanh Lê cũng bình thường trở lại, gật đầu yên lặng đi lên bờ.
Lý Thành Năng tới rất nhanh, đầu tiên làm là phải vớt xác lên.
Giữa trưa các xã viên cơ bản đều là vừa ăn cơm xong, đang ở nhà nghỉ ngơi thì nghe có người thét to “Dưới sông có xác chết”, tất cả nhanh như chớp đổ xô ra xem, chớp mắt bờ sông nhiều thêm ba bốn chục người.
Lý Thanh Lê cuối cùng vẫn không chống lại được nỗi tò mò, cũng nhảy xuống bãi sông chen vào đám người.
Lúc này ba người Lý Thành Năng cũng vừa vặn kéo thi thể lên bờ, mọi người nghển cổ muốn nhìn rõ, sau khi thấy rõ người chết là ai, đám đông lập tức xôn xao.
“Là quả phụ Vương!”
“Sao lại là quả phụ Vương? Chồng cô ấy chết sớm, bao năm qua cố gắng nuôi con trai con gái, giờ người chết rồi hai đứa nhỏ phải làm sao?”
“Ông trời đúng là không có mắt mà! Vất vả nuôi con khôn lớn, người cứ thế mà chết sao? Haizzz……”
“Thật đáng thương!”
“Mau đi thông báo cho chú Khánh Mậu và thím Hồng, hai đứa nhỏ mà biết chắc khóc dữ lắm…”
Lý Thanh Lê đứng ở giữa đám người, xuyên qua khe hở thấy một thi thể nằm trên bờ, khuôn mặt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, môi ngâm nước tím tái, cả người sưng phù… Tóm lại không một chút sức sống.
Lý Thanh Lê và chồng của quả phụ Vương - Lý Thành Thành cũng là anh em họ, nhưng quan hệ xa, cách biệt tuổi tác cũng lớn, cho nên cũng không quá quen thuộc.
Cô và quả phụ Vương cũng chưa từng nói chuyện với nhau lần nào, nhưng tận mắt chứng kiến người hôm qua còn sống sờ sờ, hiện tại không một tiếng động mà nằm im dưới đất, tim cô không khỏi run rẩy, cảm giác ghê tởm cũng trào lên cổ họng.
Lý Thanh Lê hoảng sợ đẩy đám người ra, nín thở chạy một quãng thật xa, đến mức không nhìn thấy sông, cũng không nghe thấy tiếng đám người người ầm ĩ nữa mới dừng lại, nặng nề dựa vào một thân cây, cong người thở dốc.
Không cần người khác nhắc nhở, cô cũng biết mặt mình lúc này có bao nhiêu khó coi.
Có lẽ chỉ khi đối diện trực tiếp với tử vong mới làm con người ta càng thêm sợ hãi cái chết.
Trước đây cô chỉ có vài phần kiêng kị quyển tiểu thuyết «Tình yêu ngọt ngào thập niên 70», phần nhiều là khinh thường, chê trách, dựa vào đâu trong tiểu thuyết cô là vai ác, dựa vào đâu cô không thể sống một cuộc đời tốt đẹp?
Nhưng ngay lúc nãy thôi, cô đột nhiên cực kì hận quyển tiểu thuyết này, bởi vì trong sáu anh em cô, cô là người chết sớm nhất, anh trai chị dâu dù sống gian nan, nhưng ít nhất vẫn được sống lâu, chỉ có cô là cuộc đời ngắn ngủi, nhiều món chưa được ăn, nhiều thứ chưa được thấy, cứ thế mà ngỏm củ tỏi luôn!
Cô giống như sống, lại giống như chưa từng sống.
Đây tuyệt đối không phải tương lai mà cô muốn!
Vô tình chứng kiến một sinh mạng biến mất khỏi thế gian, trong đầu cô trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Phó Bạch không biết đã đến từ lúc nào, vỗ nhẹ lưng cô, dịu giọng hỏi: “Vẫn ổn chứ?”
Lý Thanh Lê dọc theo thân cây ngồi trượt xuống, tay ôm đầu gối, lắc lắc đầu: “Tôi hơi sợ.”
Phó Bạch ngồi xuống cạnh cô, cùng cô im lặng hồi lâu, sau lại thử hỏi:
“Nếu tôi lại cho cô phiếu đường nửa cân, cô có đỡ sợ hơn không?”
Tâm tình Lý Thanh Lê đã bình phục, nghiêng đầu cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, hỏi: “Chiều nay anh không cần đến lớp à?”
Phó Bạch chớp chớp mắt hai cái, vô tội trả lời: “Tôi quên mất…”
––––––––––
Lần nữa quay lại bờ sông, đám người đã giải tán, Lý Thanh Lê nhảy đến bãi sông nhặt ba qua lê, sau đó một mình chậm rãi trở về nhà.
Tới cổng lại phát hiện cửa bị đóng từ bên trong, gõ vài cái, Lý Đại Nha liền ra mở cửa, cô đi vào thì thấy đám Lý Đại Bảo nấp ngoài cửa nghe lén, mà cửa nhà chính đóng chặt, bên trong không một tiếng động, cả nhà yên tĩnh đến dị thường.
Lý Thanh Lê lười hỏi, lập tức quay về phòng mình.
Lúc này trong nhà chính, ngoài Lý Thanh Lê Lý, Thành Dương và mười đứa nhỏ, những người khác đều có mặt, vợ chồng ông Lý cùng nhà bốn đứa con trai ngồi xung quanh bàn, mặt ai cũng trầm như nước, không ai dám nói trước.
Đôi mắt nửa vẩn đục của bà Điêu như mắt chim ưng nhìn chằm chằm vào Lý tam tẩu, Lý tam tẩu bị ánh mắt như hoá thành thực thể nhìn trúng, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, vai sụp xuống, chỉ một lát sau đã sụp đổ.
“Mẹ, chuyện chị Vương nhảy sông thật sự không liên quan gì đến con. Mẹ đừng nhìn con như vậy, con sợ!” Lý tam tẩu nói chuyện cũng chỉ dám nhỏ giọng mà nói.
Mặt bà Điêu vẫn mang hoài nghi, “Thật không? Nếu ở ngay thời điểm mấu chốt này mà cô lừa cả nhà, vậy tức là cô đang muốn đẩy cả gia đình vào hố lửa đấy!”
Lý tam tẩu gấp đến độ mặt cũng đỏ lên, giơ tay phải lên thề, “Thật mà mẹ! Con thề, con thật sự không hại cô ấy!”
Lý tứ tẩu nhanh nhẹn xen lời: “Nhưng mà …”
Bị bà Điêu lườm, giọng Lý tứ tẩu giảm xuống tám độ: “Nhưng mà chồng chị Vương chết đã nhiều năm, một mình chị ấy thủ tiết nuôi hai con khôn lớn, ngày khổ sắp hết rồi, vì sao lại luẩn quẩn trong lòng mà nhảy sông chứ?”
Mắt chị ta như có như không liếc Lý tam tẩu, “Quan hệ giữa chị Vương và mọi người xung quanh cũng rất tốt, ai cũng nói chị ấy tốt tính, tính ra cả đại đội cũng chỉ có một mình chị dâu ba là không ưa người ta thôi.”
Thấy Lý tam tẩu há mồm muốn phản bác, Lý tứ tẩu ngắt lời: “Đương nhiên là người nhà sẽ tin chị dâu ba, nhưng liệu người ngoài có tin không?”
Đây cũng là điều mà bà Điêu lo lắng, miệng đời rất đáng sợ.
Bà giận dữ chỉ vào Lý tam tẩu, mắng như tát nước:
“Cô đúng là cái đồ sao chổi mồm miệng không giữ cửa! Thích ra vẻ mình là người thông minh nhất trên đời lắm đúng không? Quả phụ Vương thủ tiết nhiều năm, nếu muốn tái giá thì đã làm từ lâu rồi, mà nếu muốn tái giá thật thì cũng phải là cha mẹ chồng người ta giải quyết, chứ đến lượt nhà cô à? Cô cứ một hai phải thể hiện, bô bô cái mồm nói cô ấy và Lý Nhị Lai có quan hệ cơ, bị người ta đến tận nhà tính sổ còn chưa chịu chừa, giờ người chết rồi đấy, người trong đại đội còn không nghĩ là do nhà chúng ta tạo nghiệt hay sao? Trừ phi có nhân chứng chứng minh cô ấy bị những người khác chọc tức mới tự tử, hoặc là không cẩn thận rơi xuống sông, bằng không tôi lấy lí lẽ nào ra để nói đây? Dù có một trăm cái miệng, nhảy xuống Hoàng Hà cũng không ai tin!”
Lý tam tẩu bị mắng khóc sướt mướt:
“Nhưng dạo này con thật sự không trêu chọc chị ta mà! Lần trước Tiểu Lục vừa mắng vừa uy hiếp, con nào còn dám ở bên ngoài nói lung tung nữa? Con sợ Tiểu Lục giận rồi xử lý con lắm! Ngày nào tan làm con cũng về nhà luôn, ra ngoài cũng không dám la cà quá lâu, mấy người Xuân Liên tìm con nói chuyện con cũng không dám nói nhiều… Con sắp thành một nửa người câm rồi còn gì! Con đã như vậy rồi sao còn trách con? Huhuhu…”
Nói xong Lý tam tẩu bụm mặt chôn đầu vào vai Lý lão tam, nói đứt quãng:
“Nếu con hại cô ấy… Cứ để con ra cửa bị sét đánh chết, gánh nước thì rơi xuống giếng, nhóm lò bị lửa thiêu chết đi!”
Lý lão tam mím chặt môi, “Cha, mẹ, anh, chị, các em… Con tin Mỹ Quyên, tâm địa cô ấy không xấu như vậy đâu, loại chuyện hại người này cô ấy không làm được! Mong mọi người tin tưởng cô ấy lần này…”
Lý lão tam là người thông minh, nhưng cũng chỉ là khôn vặt, chuyện đến nước này, chút thông minh ấy căn bản không có chỗ dùng.
Thấy vợ chồng Lý lão tam phản ứng gay gắt như vậy, lòng mọi người ngược lại thấy an tâm hơn một chút, chỉ mong việc này không liên quan gì đến nhà mình, bằng không tội danh “giết người” rơi vào đầu, sau này thanh danh cả nhà coi như mất hết, dù có chia nhà cũng vẫn sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí việc hôn nhân của mấy đứa nhỏ cũng sẽ bị liên lụy, thật đúng là một cục cứt chuột hỏng cả nồi cháo!
Bà Điêu vẫn giận trợn trừng mắt:
“Nhà chúng tôi đúng là xui tám đời mới rước phải đứa con dâu như cô! Mắt thằng ba kém quá, cái cô bé nhà họ Tống tốt biết bao con không chọn, lại một hai muốn cưới một bà vợ ba hoa! Đã không đẹp bằng Ngọc Thu, không hiểu chuyện, không thông minh bằng Ngọc Thu, lại còn không an phận như Ngọc Thu! Người ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nói xấu ai lần nào đâu, cô đúng là đồ miệng rộng!”
Lý lão tam cười khổ: “Mẹ, Mỹ Quyên cũng đã sinh cho con ba đứa con rồi, không có công lao cũng có khổ lao, giờ mẹ nói những cái đó làm gì?”
Ông Lý từ trước đến nay như dùng chung một miệng với bà Điêu, nay lại phá lệ đưa ra quyết định:
“Việc này đến đây thôi. Vợ thằng ba đã nói như vậy, lúc này cả gia đình chúng ta càng phải đoàn kết, không thể để người ngoài còn chưa nói gì, chúng ta đã tự rối loạn! Chờ thằng năm trở về chúng ta lại hỏi nó tình hình, Thành Năng dù gì cũng là anh em họ các con, sợ gì chứ?”
Sắc mặt mọi người tuy không chuyển biến tốt đẹp nhưng vẫn sôi nổi gật đầu.
Cả gia đình thất thần ra ruộng làm công, chỉ là tin tức quả phụ Vương chết đuối như mọc cánh truyền đi khắp nơi, mà ân oán giữa quả phụ Vương và Lý tam tẩu ai ai cũng biết, nhất thời ánh mắt nhìn về phía Lý gia đều trở nên kì quái.
Anh em Lý lão đại đều lo làm việc, người xung quanh hoặc là nhỏ giọng chỉ chỉ trỏ trỏ, hoặc là ghé vào tai nhau thì thầm, thỉnh thoảng còn quăng mấy ánh mắt thăm dò, lúc bị hỏi lại còn tỏ vẻ vô tội, quả thật làm bọn họ tức điên.
Nếu là trước đây, dựa theo tính nết bốn anh em thì làm gì có ai chịu nhịn? Ai thèm quan tâm mấy người có thừa nhận hay không, cứ đánh trước một trận rồi tính.
Nhưng nay đã khác xưa, dù sao thì họ cũng có chút chột dạ, chỉ có thể chịu đựng nghẹn khuất trong lòng.
Cục tức này không có chỗ xả, tất nhiên sẽ chuyển thành oán giận Lý tam tẩu, nếu không phải cô miệng rộng ăn nói linh tinh khiến mọi người đều biết, chúng tôi sẽ phải chịu uất ức này sao?
Chiều hôm nay có thể nói là buổi chiều khó quên nhất của Lý gia.
Mặt trời xuống núi tan tầm, anh em Lý lão đại lại không có tâm tình nói chuyện phiếm, về nhà mà như là chạy trốn.
Cả Lý gia, bao gồm cả Lý Thanh Lê, cứ chờ mãi, còn bảo đám nhóc Lý Đại Nha ra ngoài tìm Lý Thành Dương, chờ đến khi trời tối muộn, Lý Thành Dương mới vội vàng từ bên ngoài trở về.
Lý Thành Dương vừa bước vào sân, Lý lão tam đã chạy ra đón, gấp gáp hỏi:
“Lão ngũ, chuyện chị Vương thế nào rồi?”
Lý Thành Dương còn chưa bước vào nhà chính đã thúc giục: “Anh ba, anh mau bảo chị dâu trốn vào phòng đi!”
Sau đó lại vội vội vàng vàng nói với mấy người Lý lão đại:
“Anh cả mau đi lấy vũ khí, cả nhà chú Khánh Mậu sắp kéo nhau sang nhà chúng ta rồi!”
~⭐⭐⭐
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...