Lời mở đầu trong quyển tiểu thuyết [Tình yêu ngọt ngào năm bảy mươi] là sau khi nữ chính Tô Nhân trồng vội gặt vội đập đầu hôn mê, khi tỉnh lại đã khôi phục ký ức của kiếp trước, sau đó anh năm của cô là Lý Thành Dương cũng chính là nam chính trong quyển sách đó xuất ngũ về nhà, rồi yêu hận tình thù của hai người chính thức bắt đầu từ đây.
Nhưng bây giờ vụ trồng vội gặt vội vẫn chưa kết thúc, vừa rồi cô nhìn thấy Tô Nhân vẫn rất yên ổn, tình tiết chuyện xưa hoàn toàn chưa bắt đầu cho nên cô tạm thời không có cách nào chứng nghiệm sự thật giả của tiểu thuyết.
Cũng may tình tiết trong tiểu thuyết không phải chỉ một lần là xong, mà sự sự phát triển của rất nhiều tình tiết đều cần phải chuẩn bị bước đệm từ trước.
Khi cô nằm mơ đọc tiểu thuyết hiển nhiên cũng vô cùng để ý đến những phần có liên quan đến mình, trong tiểu thuyết Hoàng Quảng Linh và một trí thức nữ ở cùng đội sản xuất tên là Đường Nhã trở mặt, Đường Nhã vô tình phát hiện ra Hoàng Quảng Linh giấu sách cấm, muốn đi vào huyện báo cáo cô ta.
Hoàng Quảng Linh lập tức giao hai quyển sách và nhật ký cho Lý Thanh Lê – người mà cô ta luôn cho rằng rất ngu, cũng rất ngây thơ bảo quản.
Sau đó Hoàng Quảng Linh không sao, ngược lại liên lụy đến Lý Thanh Lê bị người trong huyện tới soát nhà, cuối cùng tất nhiên chuyện này được nam chính Lý Thành Dương ra mặt dàn xếp, vừa thể hiện được sự trâu bò của nam chính, vừa bóc trần khả năng rước phải thị phi của cô em chồng cực phẩm.
Đương nhiên trải qua chuyện này rồi, hiển nhiên Lý Thanh Lê trong tiểu thuyết cũng biết rõ nội dung của quyển nhật ký và sách cấm mà Hoàng Quảng Linh cất giấu.
Lại kiên trì thêm một lúc nữa đi, nếu như sự thật chứng minh [Tình yêu ngọt ngào năm bảy mươi] là giả, chẳng qua chỉ là một giấc mộng hoang đường của cô vậy cô đi xin lỗi chị Linh Tử là được, dù sao xưa nay chị Linh Tử bao dung cô nhất, cho dù cô nổi nóng nói lời khó nghe đến đâu thì không phải lần nào chị Linh Tử cũng đều tha thứ cho cô hết hay sao?Đây cũng là lý do tại sao cô và Hoàng Quảng Linh có mối quan hệ tốt.
Lý Thanh Lê không hề mang theo gánh nặng tâm mà lý cười nhạo một tiếng, lớn tiếng nói một cách nghiêm túc: “Hoàng Quảng Linh, trong nhật ký chị viết gì tôi đều biết hết, chị còn giả bộ với tôi sao? Có phải chị nói tôi vừa lười vừa béo vừa ngu vừa xấu, chẳng qua chị chỉ tùy tiện dỗ vài câu là tôi sẽ ngoan ngoãn tặng đồ ăn đồ uống cho chị, đúng không? Chị còn nói Đường Nhã mắt mọc trên đỉnh đầu, ỷ vào gương mặt đi đến đâu cũng lẳng lơ, cấu kết làm bậy, chị ta có tiền có phiếu đều là dựa vào quan hệ nam nữ bất chính mới có! Nói Lưu Ngọc Hoan đọc sách nhiều đến ngu người, bộ dạng đeo kính giống như một con lừa ngốc! Nói Vương Tĩnh Vân cho chị mượn có ba hào mà ngày nào cũng giục chị trả tiền, đúng thật là Grandet chuyển thế… đúng rồi, chị còn có [Thanh cung dật sự] và [Sự quyến rũ vĩnh cửu] nữa!”“Đừng nói nữa!”Cơ thể của Hoàng Quảng Linh cứng ngắc nay tại chỗ, cô ta quay người lại, gương mặt tròn vốn phơi nắng đến đỏ bừng không biết từ khi nào đã cắt không còn một giọt máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cho dù cô ta không muốn cũng không thể không chấp nhận sự thật, sự thật chính là Lý Thanh Lê quả thật đã đọc được nhật ký của cô ta, bằng không cô không có khả năng biết được rõ ràng như vậy!Ánh mắt của cô ta nhìn xung quanh một cách kinh hoàng và dè dặt, sau đó túm cánh tay của Lý Thanh Lê rồi sáp tới, dáng vẻ nơm nớp lo sợ lại lộ ra vẻ cầu xin, phát ra giọng nói run rẩy gần như không nghe thấy từ trong cổ họng: “Lê Tử, chị xin em, tuyệt đối đừng nói những lời này với người khác, đừng báo cáo chị, sau này chị giặt quần áo nấu cơm, đấm lưng bóp vai cho em, em kêu chị làm gì cũng được, chỉ cần em đừng báo cáo thôi! Được không?”Nếu như nội dung nhật ký của cô ta bị công khai, không những sẽ đắc tội với các thanh niên trí thức và không ít xã viên, mà chỉ sợ cô ta còn bị chụp cho cái mũ dùng ô ngôn uế ngữ sỉ nhục danh dự đồng chí, phá hỏng sự đoàn kết của nhân dân, thêm nữa cô ta lại dám đọc sách loại hình tư liệu cấm, còn trích dẫn tên người ở trong đó để hình dung các đồng chí khác, cô ta chắc chắn sẽ bị gán cho là phe hữu, là phần tử xấu, sẽ bị bắt đi bóc lịch!Chỉ cần bây giờ Lý Thanh Lê kêu to một tiếng thì cô ta sẽ bị người ta bắt lại ngay, buổi chiều trong huyện sẽ có người tới lục soát đồ của cô ta, sau đó nhật ký sẽ bị vạch trần, cuộc đời này của cô ta sẽ đi tong, không chỉ cô ta xong mà người nhà của cô ta cũng sẽ bị liên lụy!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...