Tôn Văn Tĩnh nghe chị ta hỏi mà ngây ngẩn cả người, dù thế nào cũng không nghĩ đến chị ta sẽ hỏi mình loại chuyện này.Đường Bình sợ cô hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Tiểu tĩnh, em đừng hiểu lầm, chị cũng là nghe các cô gái kia nói thôi.
Chị chỉ hỏi tò mò một chút, mấy ngày trước nghe nói đại ca giờ có vợ, trong lòng chị ngứa ngáy muốn biết…”Thời đại này không có gì để giải trí cả, đàn bà con gái tụ lại với nhau cũng chỉ có thể buôn chuyện tám nhảm.
Một đám thấy Thẩm Phú Sơn độc lai độc vãng thì lén lút suy đoán phương diện kia của anh có bệnh kín.Tôn Văn Tĩnh nhìn Đường Bình đang hóng chuyện: “Nói sao nhỉ, tôi cũng không biết nên hình dung thế nào nữa.”Cô cố ý làm cho Đường Bình tò mò muốn biết cực kỳ, chị ta ngứa ngáy cả người, giục cô: “Sao lại không biết hình dung thế nào được hả? Được hay không em cứ nói thẳng ra, chúng ta đều là phụ nữ, cái này có gì đâu mà…”Tôn Văn Tĩnh nghiêm trang mở miệng: “Dù sao thì chị cũng đừng hỏi, em thực sự nói không nên lời.”Một câu này lại làm Đường Bình càng thêm tò mò, thấy cô không nói gì, chị ta hiểu nhầm là Thẩm Phú Sơn thật sự không được.Đường Bình thấy cô có chút đáng thương, nhẹ giọng nói: “Tiểu Tĩnh, chị nói lời này em đừng buồn, nếu như không có con cái thì khó mà níu giữ được trái tim của đàn ông lắm.
Em còn trẻ tuổi như vậy, nếu bị vứt bỏ thì nửa đời sau của em cũng xong rồi.”Thẩm Phú Sơn khiến cho rất nhiều người có ấn tượng rằng anh là cái một người đàn ông chẳng màng gì đến gia đình.
Trong mắt Đường Bình, Tôn Văn Tĩnh chỉ như là một người phụ nữ ấm giường mà anh chơi qua đường thôi.Dù sao cũng không tổ chức hôn lễ thì không tính là đã thành vợ chồng với nhau.Lúc Tôn Văn Tĩnh vẫn còn ngẩn ngơ, Đường Bình lại nói tiếp: “Lên giường thì em nên chủ động một chút, phải biết tình thú vợ chồng, phải thoáng thoáng ra, biết chưa hả? Còn nữa, đàn ông không thích cá chết…”Đường Bình truyền thụ cho Tôn Văn Tĩnh rất nhiều kinh nghiệm của chị ta, nghe đến nổi cô mặt đỏ tai hồng luôn.Cho đến lúc cô tới bệnh viện rồi mà mặt Tôn Văn Tĩnh vẫn còn rất hồng, Thẩm Phú Sơn cho rằng cô nóng.Nhìn anh ăn canh, trong đầu Tôn Văn Tĩnh vẫn văng vẳng những lời Đường Bình nói lúc nãy.Buổi nói chuyện đó của Đường Bình như khiến cô mở ra một cánh cửa mới vậy.
Biết lúc ở trên giường không chỉ là nam trên nữ dưới, mà còn có thể như vậy như vậy như vậy nữa…Càng nghĩ mặt lại càng hồng, Tôn Văn Tĩnh phải đi rửa mặt thì tâm tình của cô mới có thể bình ổn lại.Ở bệnh viện ở tám ngày thì Thẩm Phú Sơn đã có thể về nhà, miệng vết thương hiện đã không còn quá đáng ngại, giờ chỉ cần tĩnh dưỡng là được.Đêm xuống, Tôn Văn Tĩnh vội vàng chuẩn bị chỗ ngủ trên giường đất, Thẩm Phú Sơn nghiêng đầu nhìn cô.“Sao thế?”Ánh mắt anh thẳng tắp mà nhìn cô, làm Tôn Văn Tĩnh nổi da gà cả người.Thẩm Phú Sơn vẫy vẫy tay với cô: “Vợ ơi, em qua đây.”Tôn Văn Tĩnh đã hiểu: “Lăn qua một bên đi, đừng quên bác sĩ đã nói rồi, chờ anh khỏe lại đã.”Thẩm Phú Sơn không cam lòng, anh ngồi dậy, Tôn Văn Tĩnh vừa thấy đã vội vàng chạy qua.“Anh nằm yên đi, miệng vết thương mà hở ra lại phiền.”Thẩm Phú Sơn bắt được tay nhỏ của cô, nhìn cô nói: “Vợ, sao em lại tốt như vậy chứ?”Tôn Văn Tĩnh trừng anh một cái: “Nhanh ngủ đi, tôi muốn tắt đèn.”Thẩm Phú Sơn không buông tay cô ra: “Vậy em ngủ cùng một ổ chăn với tôi đi.”————Tiểu kịch trường“Vợ à, bao giờ em mới cho anh chịch thế hả?”“Cái này còn phải xem biểu hiện của anh!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...