Cố Thời Chương cười lớn: "Tôi lấy cho cô một ít đồ ăn nè, đi nào, để tôi dẫn cô đến bên cạnh ăn.
Tôi nghĩ cô nhất định sẽ thích.”
Vừa nói, anh vừa nhấc hộp thức ăn trong tay lên và nói: “Nhìn xem, có nhiều lắm.”
Diệp Thiên Hủy: "Mấy người vừa rồi cũng có cho tôi đồ ăn nữa đó.”
Cố Thời Chương đã nhìn thấy hộp đồ ăn trong tay cô, kiểu dáng đóng gói giống hệt cái trên tay anh: “Khách ở đây à? Sao bọn họ lại cho cô đồ ăn?”
Khi anh nói lời này, là ngữ điệu chất vấn, giọng nói có chút lạnh lùng, trong lời nói mơ hồ có một khí thế bức người.
Cảm giác này khiến Diệp Thiên Hủy cảm thấy quen thuộc.
Cô im lặng nhìn anh không nói gì.
Cố Thời Chương cảm thấy cô có gì đó kỳ lạ, cũng nhận ra bản thân vừa mất bình tĩnh, vội vàng hạ giọng giải thích: “Tôi chỉ tò mò thôi, chắc họ là khách ở đây.
Hôm nay phòng VIP có rất nhiều khách nên tôi muốn hỏi một chút ấy mà.”
Diệp Thiên Hủy: "Bọn họ là mấy người trẻ tuổi, ăn mặc rất sang trọng đẹp đẽ, trong đó có một người...!"
Cố Thời Chương: "Sao?"
Diệp Thiên Hủy: "Trong đó có một người cùng họ với anh, họ Cố, ngoại hình rất đẹp trai."
Cố Thời Chương nhìn cô, cau mày: "Đẹp trai? "
Diệp Thiên Hủy nhìn ánh mắt có chút phê phán của anh, cười nói: “Đáng tiếc bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong lại thối rữa, tính tình… Rất hãm.”
Cố Thời Chương: "Vậy tại sao lại cho cô điểm tâm?”
Diệp Thiên Hủy: "Thì là tử tế đó.
Bọn họ ăn không hết hay là không thích gì gì đó, thấy tôi đáng thương tội nghiệp nên đưa cho tôi, xem như làm từ thiện ấy mà.”
Cố Thời Chương dứt khoát lấy hộp điểm tâm trong tay cô, nói: “Đưa nó cho tôi đi.”
Diệp Thiên Hủy từ chối, vội vã bảo vệ hộp thức ăn: “Để làm chi?”
Cố Thời Chương: "Không phải tôi đã lấy cho cô rồi sao, cô còn muốn chúng làm gì nữa?”
Nhưng Diệp Thiên Hủy vẫn kiên trì không buôn: "Tôi biết họ có chút trịch thượng, có vẻ như cao thượng khi đưa cho tôi song tôi không quan tâm đến điều đó.
Có lẽ tôi không thích họ thật nhưng tôi thích điểm tâm, dù dao thì điểm tâm cũng không phải do bọn họ làm.
Điểm tâm là do đầu bếp làm mà, đầu bếp làm xong còn bảo quản tròng hộp đựng thức ăn, vốn chưa từng mở ra, cho nên điểm tâm có lỗi gì đâu?”
Cố Thời Chương cũng nghĩ nhiều đến vậy.
Anh khẽ nhướng mày, im lặng nhìn cô, sau đó đột nhiên mỉm cười: “Sao lời cô nói lại có lý thế nhỉ.”
Người ghét thì ghét đấy, nhưng điểm tâm vẫn thơm ngon như thường.
Diệp Thiên Hủy rất có dáng vẻ kiểu “vàng thật không sợ lửa”: "Bởi vì nó vốn là có đạo lý mà."
Cố Thời Chương cười nhìn cô: "Đi thôi, tôi dẫn cô rời khỏi trường đua ngựa.”
***
Cố Thời Chương và Diệp Thiên Hủy đi ra từ cửa bên hông, là lối ra vào của nhân viên, khi đi ra họ cần phải kiểm tra giấy tờ tùy thân, đương nhiên, Diệp Thiên Hủy không có.
Cũng may có Cố Thời Chương dẫn cô, thuận lợi đưa Diệp Thiên Hủy đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi Câu lạc bộ đua ngựa, Cố Thời Chương hỏi Diệp Thiên Hủy sống ở đâu, Diệp Thiên Hủy đưa ra mô tả chung chung, chẳng qua khi nhắc đến khu vực kia thì cô cố tình chỉ Đông chỉ Tây mơ hồ.
Cố Thời Chương: "Bên đó có phải hơi hỗn loạn không?”
Diệp Thiên Hủy: "Vẫn ổn, được cái tiền thuê nhà rất rẻ.”
Cố Thời Chương: "Vậy cũng được, cô về bằng cách nào?”
Diệp Thiên Hủy: "Đi xe buýt ạ, phải đón hai lần xe lận, khá phiền phức.
"
Cố Thời Chương gật đầu, không nói thêm gì nữa, sau đó anh đưa hộp đồ ăn đang cầm cho Diệp Thiên Hủy: "Cô nói đúng, điểm tâm là do đầu bếp làm, điểm tâm không có gì sai cả, vậy cô mang những thứ này về đi nhé.”
Sau khi rời khỏi trường đua ngựa, cô cảm thấy nhẹ nhõm và yên tâm hơn rất nhiều, cảnh giác với Cố Thời Chương cũng được thả lỏng.
Cô mỉm cười nói: "Được rồi, cảm ơn anh.
Cũng cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi đi tham quan trường đua ngựa, đã giúp tôi biết được nhiều điều mà tôi chưa hiểu.
"
Nếu như để cô một mình “lang thang tự thẩm” thì cô sẽ không thể biết được một số quy tắc chi tiết, chỉ có thể “cưỡi ngựa xem hoa”.
Sau khi cô được anh giải thích cặn kẽ qua thì đã hiểu rõ hơn về quy tắc hoạt động của trường đua ngựa, cũng như điều kiện của ngựa và các cuộc thi.
Điều này tốt hơn Mã Kinh rất nhiều.
Cố Thời Chương mím môi, cười cực kỳ ấm áp: "Không có gì, cô đi về trước đi, số điện thoại tôi cho cô đã nhớ kỹ chưa? Nếu cô có chuyện gì cứ việc gọi điện thoại cho tôi.”
Diệp Thiên Hủy liên tục gật đầu: "Vâng, đã nhớ kỹ rồi ạ!"
Hai người tạm biệt một hồi, Diệp Thiên Hủy nhận lấy đồ ăn rồi lên xe buýt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...