Cố Thời Chương cười nhìn Long Quang trước mắt: "Cô Diệp, cô đến trường đua ngựa đã hai ngày rồi, cô cảm thấy con ngựa nào đặc biệt tốt?"
Diệp Thiên Hủy đứng lên nói: "Không, không có con nào đặc biệt tốt hết, ngoại trừ Long Quang ra, những con khác gần như không có khác biệt gì mấy.”
Cố Thời Chương quay đầu lại nhìn cô hồi lâu: "Ồ."
Diệp Thiên Hủy che giấu suy nghĩ của mình, và tất nhiên cô sẽ không nhắc đến Xích Nhạn với người này.
Mua một con ngựa chắc chắn sẽ tốn rất nhiều tiền, cô hy vọng có thể mua được với giá thấp hơn, muốn mua thì cô phải giấu giếm mục đích của mình.
Người đàn ông trước mặt không rõ danh tính nên cô cảnh giác, đương nhiên quan trọng hơn là anh trông quá giống Thánh thượng.
Xích Nhạn là bảo mã mà Thánh thượng ban tặng cho cô, cô không muốn Xích Nhạn bại lộ trước mặt Cố Thời Chương, vì như vậy sẽ có cảm giác như đang vạch trần chính mình.
Cô nhìn xung quanh, sau đó lại nhìn con ngựa: "Trông Long Quang đẹp thật đấy.
Con ngựa này giá bao nhiêu ạ?"
Cố Thời Chương: "Con ngựa này đắt hơn ngựa bình thường.
Khi nó không bị thương ở chân thì trị giá 40 triệu đô la Mỹ."
Diệp Thiên Hủy có chút kinh ngạc: "40 triệu?”
Tất nhiên cô biết rằng đô la Mỹ khác với đô la Hồng Kông, đô la Mỹ có giá trị hơn nhiều.
Nhưng mà… 40 triệu đô la Mỹ lận á?
Cố Thời Chương gật đầu khẳng định: "Sau khi bị thương ở chân, nó vẫn có giá trị 16 triệu đô la Mỹ.”
Diệp Thiên Hủy: "...!" Hổng ấy coi như tui chưa hỏi gì được khum.
Cô nhìn qua chuồng ngựa lần nữa, đây là một chuồng ngựa đắt tiền, được trang bị tốt với trần kính hai lớp.
Bảo sao tụi nó lại được ở nơi có điều kiện tốt như vậy.
Nào phải giống cô, có mang cô đi cân rồi bán, cho dù bán 100 cô đi nữa cũng không thể nào được giá 16 triệu đô la Mỹ như thế này.
Haizz, đúng là không có so sánh thì không đau thương mà.
Nghĩ đến đây, cô chợt hiểu tại sao không được phép tùy tiện xem ngựa ở trường đua ngựa, đây là bí mật kinh doanh, cũng là “pháp bảo” để giành chiến thắng ở trường đua ngựa.
Cố Thời Chương giơ tay vuốt ve cổ ngựa, con ngựa ngoan ngoãn dùng đầu dụi dụi vào cánh tay của anh.
Anh mỉm cười nói: "Long Quang là ngựa thuần chủng của Anh, hơn nữa xét về thành tích vẻ vang của nó trước đây, giá cả đương nhiên cao rồi."
Diệp Thiên Hủy nghe và nhìn vào Long Quang một lần nữa.
Cô không hiểu cái gì gọi là ngựa thuần chủng Anh hay không thuần chủng Anh, cô chỉ biết trong Mã Kinh mà cô đọc được có đề cập đến ngựa thuần chủng Anh, có điều cô chưa gặp qua bao giờ nên không biết chúng tốt đến mức nào.
Hiện giờ cô đã tận mắt thấy được, quả thật là ngựa tốt mà.
Cố Thời Chương: "Nguồn gốc của ngựa thuần chủng Anh có thể bắt nguồn từ ngựa Ả Rập và ngựa Berber cách đây 1.600 năm.
Loại ngựa này có sải bước dài, bước đi nhanh, tốc độ nhanh và sức bền, đồng thời có sức nổ mạnh.
Có thể nói nó là con ngựa sinh ra để đua, là con ngựa chạy nhanh nhất thế giới."
Diệp Thiên Hủy tò mò: "Nhanh như thế nào? "
Cố Thời Chương: "Kỷ lục thế giới cao nhất của ngựa thuần chủng là 1.000 mét và 53,7 giây.
Cho dù so với ô tô thì cũng không kém xa bao nhiêu."
Diệp Thiên Hủy thầm tính toán: "Nếu vậy thì thật sự là một ngày đi được ngàn dặm rồi.”
Đương nhiên, Xích Nhạn của cô không phải là ngựa bình thường mà là một con ngựa quốc bảo của Tây Vực*, được dùng để làm cống phẩm để tỏ lòng thành với Đại Chiêu.
Khi cô chuyển kiếp đã từng tìm kiếm lịch sử, cố gắng tìm kiếm dấu vết về sự tồn tại của nước Đại Chiêu, cũng thuận tiện chú ý đến tình hình các quốc gia nhỏ ở Đông Nam Á.
(*Tây Vực (thời Hán, chỉ các vùng phía tây Ngọc Môn Quan, bao gồm vùng Tân Cương và Tiểu Á)
Cô dần dần nhận ra rằng được rằng, con ngựa kia của cô hẳn là giống ngựa Akhal Teke* đến từ Turkmenistan.
(*Ngựa Akhal-Teke, hay được gọi là "Hãn Huyết Mã" (con ngựa có mồ hôi đỏ như máu), sở hữu bộ lông óng vàng và thân thể mảnh khảnh, được đánh giá là loài ngựa đẹp nhất thế giới còn tồn tại đến ngày nay.
Đây cũng là một trong những giống ngựa cổ xưa và độc đáo nhất.
Ngựa Akhal-Teke có nguồn gốc từ Turkmenistan và được tôn vinh làm biểu tượng quốc gia này.
Tên của giống ngựa này là sự kết hợp giữa tên ốc đảo Akhal và bộ tộc Teke, là địa danh và tên người cư ngụ tại đây.)
Con ngựa mà Đại Uyên* tặng cho Đại Chiêu không chỉ là con ngựa tốt, Xích Nhạn được thiên tử ban cho một vị tướng như cô, đương nhiên là ngựa tốt nhất trong số ngựa tốt của Đại Uyên, như vậy mới có thể giúp cô đi ngàn dặm một ngày.
(*Đại Uyên: Tên một nước ở Tây vực đời nhà Hán)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...