Thế giới này chính là như vậy đấy, không có hộ khẩu và giấy tờ tùy thân thì không thể xin được sự chấp thuận và giấy thông hành để đi Hồng Kông, không có thư giới thiệu thì ra khỏi nhà cũng khó.
Ba xu có thể đánh bại một anh hùng, một Diệp Thiên Hủy đã từng oai phong sa trường, trước điện bái thánh nhân, dưới trướng hơn mười vạn đại quân, uy phong đến cỡ nào, ai có thể ngờ rằng giờ đây lại vì một tờ giấy giới thiệu mà phải cầu xin ông đi qua bà đi lại chứ!
Dưới tình thế ép buộc, Diệp Thiên Hủy đành phải rút toàn bộ số tiền cô tiết kiệm được khi làm việc trong nhà máy, một đường xuôi về phía Nam đến Bảo An, Quảng Đông.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, thế giới này đã không còn như trước nữa, cho dù cô có sức mạnh thông thiên địa, cũng không thấm vào đâu, chẳng bằng mạo hiểm tất cả vượt qua Hồng Kông tìm cha mình.
Nếu cha có thể nhận ra cô thì tốt rồi, cô có để được cha chú chăm sóc, còn nếu không nhận thì cũng chả sao cả.
Dù sao, một Hồng Kông phồn hoa nghe có vẻ hoàn toàn khác với đại lục, đi đến đâu cô cũng lập quầy hàng và biểu diễn, hoặc trở thành diễn viên võ thuật, hoặc ít nhất là một nghệ sĩ tung hứng, dựa vào kỹ năng của bản thân kiếm ăn chung quy vẫn tốt hơn việc sống chung với “mẹ”, cả ngày phải đứng trước máy dệt gấp trăm lần!
Ở huyện Bảo An, cô nhận được rất nhiều thông tin mà trước đây cô không biết, thậm chí cô còn nghe nói vào ngày sinh nhật của Nữ hoàng Elizabeth của vương quốc Anh, Hồng Kông sẽ mở cửa biên giới trong ba ngày.
Hàng chục ngàn người tụ tập lại để đổ về Hồng Kông.
Cô không hòa nhập với những người này mà thay vào đó là chọn một con đường độc nhất để đến phía Tây, nơi cô cần phải bơi qua.
Trên thực tế, cho đến mười tám tuổi ở đời này, Diệp Thiên Hủy cũng chưa từng bơi lội qua.
Cô sống ở Bắc Kinh, trên vùng đất khô cằn, hoàn toàn không có điều kiện như vậy.
May mắn là kiếp trước cô có thể cưỡi ngựa xuống biển, bơi lội giỏi, hơn nữa kiếp này cô có thói quen tập thể dục buổi sáng và chưa bao giờ lười biếng, cô tự tin mình có thể bơi qua đoạn eo biển này.
Trước khi khởi hành, cô đã chuẩn bị đầy đủ.
Bóng rổ và bóng da đều là hàng cấm, không có sẵn nên cô mua rất nhiều bóng bàn rồi buộc lại bằng dây gai mỏng để tăng sức nổi và tiết kiệm sức lực.
Muốn thành công, điều quan trọng nhất là phải nắm rõ thời tiết và hình thái thủy triều, nếu xuống nước khi thủy triều xuống, hãy nổi lên giữa và bơi chậm, sau đó lợi dụng thủy triều lên để đưa bạn vào bờ như vậy sẽ rất suôn sẻ.
Nhưng nếu bạn xuống nước khi thủy triều lên thì bạn sẽ đạt được kết quả gấp đôi với một nửa công sức.
Tuy nhiên, các bộ phận liên quan coi thông tin này là bí mật và sẽ không tiết lộ ra ngoài, cô chỉ có thể tự mình quan sát.
Sau khi quan sát một hồi, cuối cùng cô cũng đoán ra được hình thái thủy triều và chọn thời điểm thích hợp để xuống nước.
Nhưng ai mà ngờ được rằng cô lại bị cuốn vào một cơn bão dữ dội trên biển!
Chỉ có thể nói, tuy biết quan sát thời tiết nhưng cô không quen với khí hậu vùng biển, cho nên không thể hiểu được.
Chẳng qua ông trời không được tốt lắm, cô vậy mà gặp được cơn bão lớn như vậy.
Cô tuyệt vọng tự nhủ bản thân rằng không thể bỏ cuộc.
Cô từng gian nan thử sức đi săn với Lăng Nguyên, cung tù vang lên khí thế, cũng từng cưỡi ngựa tung hoành trên Dương Quan đầy cát vàng, trông về hoang vu nơi xa và nhìn đám mây hoàng hôn ngàn dặm.
Cô là Diệp Thiên Hủy, Diệp Thiên Hủy, người không sợ sống chết ngay cả trước khi bị hàng nghìn quân địch bao vây trên vách đá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...