Mây đen cuồn cuộn trên bầu trời đêm đen kịt, gió gào thét ập đến, gây ra những đợt sóng lớn trên biển.
Một làn sóng lớn chính là rào cản sự sống và cái chết.
Diệp Thiên Hủy biết rằng khi những cơn sóng lớn ập đến, cô phải dùng hết sức lực để chiến đấu để có cơ hội sống sót.
Một khi lơ là, cô sẽ bị những cơn sóng dữ dội nuốt chửng và biến mất trong biển cả vô biên trong nháy mắt.
Cô cũng biết rằng thể lực của mình sắp đạt đến giới hạn.
Mỗi hơi thở đều trở nên vô cùng khó khăn, như thể đó là hơi thở cuối cùng trong cuộc đời cô vậy.
Mọi người cuối cùng đều sẽ chết, vả lại, cũng không phải Diệp Thiên Hủy chưa từng chết.
Lẽ ra kiếp trước cô đã phải táng thân dưới biển sâu rồi.
Cô sinh ra trong một gia đình bình dân, tuy là con gái trong một gia đình nhưng lại rất thích cưỡi ngựa và bắn cung.
Năm 14 tuổi, cô theo cha đi đánh giặc, đã lập được nhiều chiến công.
17 tuổi, cô được phong làm Tứ phẩm Tư kim trung lang tướng.
Cho đến 24 tuổi, cô nhiều lần lập chiến công, được phong làm Phụ quốc tướng quân.
Năm 25 tuổi, cô được lệnh tuần tra biên cương Mân Châu nhưng lại gặp phải quân Bắc Địch ẩn núp đã lâu, bị mắc kẹt trong núi Phượng Hoàng.
Cô liên tiếp gửi bảy bức thư xin viện trợ lương thảo và binh mã, song lại không hề có chút hồi âm nào.
Cuối cùng, khi cây không còn vỏ, cỏ không còn rễ, không có lương thực để ăn, cô đã tự tay giết con ngựa được ngự tứ gắn bó với mình nhiều năm và chia cho mọi người, sau đó dẫn dắt thân tín gầy trơ xương lao cùng ra ngoài.
Chỉ là cuối cùng cô đã thua.
Cô là Phụ quốc tướng quân, tuổi trẻ, lại là thân con gái, đương nhiên biết rất rõ cảnh tượng chờ đón sau khi bại binh bị bắt sẽ là gì.
Vì vậy khi bị địch bao vây tứ phía, cô đã nhảy xuống biển.
Cô không nhớ rõ chuyện gì xảy ra tiếp theo, song lẽ ra cô đã chết dưới biển rồi.
Cô vẫn nhớ ý nghĩ cuối cùng trong đầu cô khi nhảy xuống là – đói.
Ký ức về cơn đói này khắc sâu vào linh hồn cô như một dấu ấn, để rồi sau khi chuyển kiếp làm người, trong tiếng kêu trẻ con, ấn tượng đầu tiên của cô là cô đói, vẫn đói, rất đói, siêu siêu đói.
Nói đến luân hồi, dường như cô hơi thiếu may mắn một chút, lần này cô đầu thai đến một niên đại đói khát.
Cô nghèo vô cùng, nghèo đến mức phải nhịn đói suốt ngày, điều này khiến cô luôn nghi ngờ rằng những ngày tháng bị vây trong thành ở kiếp trước vẫn đang diễn ra.
Đây không phải là điều tồi tệ nhất, mà bết bát hơn chính là thân thế thật của cô có khá nhiều thăng trầm.
Sau khi sinh ra, cô chỉ là một đứa bé nhỏ, cơ thể mềm yếu, thị lực không tốt, không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Tuy nhiên, từ những lời nói vô tình thỉnh thoảng của "mẹ" cô, cô đã biết được sơ lược về thân thế của mình.
Khi cô sinh ra, đất nước này chỉ mới được thành lập cách đây vài năm và mẹ cô thực ra là một hầu gái được nuôi dưỡng từ nhỏ bởi một gia đình giàu có.
Trước khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, người nhà đó đã vội vã đến Hồng Kông nhưng vợ chồng cậu Ba bởi vì lúc đó ra ngoài nên còn kẹt lại ở đại lục.
Lúc đó mặc dù hầu gái đã có gia đình nhưng vẫn thường xuyên qua lại với mợ ba.
Qua nhiều năm như vậy, tình thế dần ổn định, gia đình Hồng Kông cuối cùng cũng có tin tức, muốn đưa cậu mợ Ba sang đó.
Khi ấy mợ Ba đang mang thai gần sắp sinh, e rằng không thể chịu nổi lặn lội đường xa, vì vậy cậu Ba cũng ở lại cùng vợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...