Mọi người tản ra, kết bè kết đội đi bộ lên trên núi, tìm xem có thể phát hiện ra hang thỏ không.
Bối Bối cũng bò từ trên cây xuống, đi theo các anh lên núi chơi, bọn họ chạy lung tung bên ngoài núi, gặp phải rau dại thì hái bỏ vào thùng.
“Oa, dâu tây rừng.
” Bối Bối chạy qua, trên đồng cỏ tươi có một đám dâu rừng, dâu tây đỏ rực, Bối Bối hái một trái bỏ vào miệng, hàm răng nhai nhẹ, miệng cực kỳ thơm ngọt: “Ăn ngon, anh ơi, mau tới đây ăn dâu rừng đi.
”
Một khoảng dâu rừng lớn, có mấy chục cây, phía trên có hàng trăm quả.
Khương Chi Ngộ cũng chạy tới, được Bối Bối đút một trái dâu rừng: “Ngọt quá.
”
Bọn họ ăn được vài quả, còn lại hơn phân nửa thì hái bỏ vào thùng gỗ, giữ đem về nhà ăn.
Khương Chi Hàng: “May quá, ở đây mỗi ngày đều có người tới, vậy mà vẫn còn dâu tây để hái.
”
Bối Bối: “Đây là dâu tây mọc ra để chúng ta tới ăn đó.
”
Trời đã tối, mọi người tách ra đi về nhà, ba anh em Khương Chi Hoài lại chạy tới khu cỏ lau một chuyến, thấy trong ổ vịt có ba trái trứng vịt, Bối Bối vui vẻ nhặt ba cái trứng vịt vào thùng gỗ, Khương Chi Ngộ lấy rau dại phủ trứng vịt lại.
“Mỗi ngày đều có ba trái trứng vịt, mười ngày 30 trái, một tháng 90 trái.
” Khương Chi Ngộ tính toán, vui vẻ cười lộ cả răng: “Chuỗi ngày hạnh phúc của chúng ta bắt đầu.
”
Khương Chi Hoài: “Nếu là vịt hoang thì còn tốt, nhưng nếu là vịt nhà ai, thì chắc sẽ không sống được bao lâu.
”
Người trong nhà sẽ biết rõ nhất khi nào vịt sẽ đẻ trứng bên ngoài, con vịt đó không phải bị giết thì sẽ bị bán đi.
Căn bản không sống được lâu.
“Chúng ta lời to rồi.
” Khương Chi Ngộ vui vẻ, ôm Bối Bối ra khỏi bụi cỏ lau, hát ca đi về nhà.
Vừa về đến nhà đã ngửi thấy mùi thịt cay.
“Thịt thỏ cay.
” Ba anh em cũng kêu lên, chạy về phía nhà bếp.
Bà Khương: “Quay về thật đúng lúc, mau rửa mặt, rửa tay, chúng ta ăn cơm.
”
Khương Chi Ngộ vội vàng nhìn vào trong nồi, một nồi thịt thỏ cay, miếng thịt thỏ cay dính ớt, khiến người ta nuốt nước miếng.
Bên cạnh nồi sứ còn có một nồi canh thịt thỏ nóng hổi.
Bối Bối cũng nhón chân nhìn vào trong nồi.
Bà Khương gắp ba miếng thịt, để bọn nhỏ nếm thử mùi vị trước.
Nhìn thì nhiều ớt, nhưng lúc ăn thì ớt đó chỉ cay ngọt, hơi cay một chút, Bối Bối vẫn có thể ăn.
Mỗi một đứa ăn một miếng thịt, rồi mới chạy đi rửa tay, rửa mặt.
Ông Khương bưng đồ ăn, bà Khương thu dọn rau dại trong thùng gỗ, Khương Chi Hoài nói: “Bà ơi, trong đó có trứng vịt và dâu tây rừng.
”
Bà Khương cười: “Các con được đó, một ngày thu hoạch bằng mấy ngày làm công của chúng ta.
”
Bà lấy dâu tây rừng rửa sạch bỏ vào trong chén, rồi tới rau dại thì ngâm trong nước, nhặt ra rồi đi phơi khô dưới nắng.
Một nồi thịt thỏ cay, một nồi gốm sứ canh thịt thỏ, bà Khương vớt xương thỏ làm món hầm, bỏ thêm củ cải vào.
Thịt hầm có đủ, canh xương hầm tuỳ tiện uống, ăn tết thật sự cũng không bằng món này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...