Nhưng anh ta hít một hơi thật sâu, tuỳ ý phẩy tay: “Chuyện bình thường, lần sau lại mua cái khác là được, tiền lương một tháng 18 đồng, mua rồi mặc cũng không hết.
”
Khương Chi Ngộ hừ một tiếng, Khương Chi Hoài nói: “Cứt chim sắp chảy vào trong miệng anh rồi, anh còn không lau đi?”
Bối Bối nói bằng giọng sữa: “Cứt chim không thể ăn.
”
Khương Chi Thư cười haha, những thằng con trai khác cũng bật cười theo.
Khương Bằng An tức muốn hộc máu, dùng tay áo sơ mi lau mặt, chiếc áo sơ mi trắng tinh nháy mắt trở nên hôi hám, còn dính cả cứt chim.
Khương Phú Cường bò xuống, trong lúc đó còn bị hai con hỉ thước đuổi theo mổ, người nhà cậu ta giúp đánh hai con hỉ thước, tìm một cây gậy trúc dài mà đập.
Cậu ta thật thảm, trên người đều là những bãi cứt chim, cũng không biết hai con hỉ thước này làm sao mà sản xuất nhiều được vậy.
Ba cậu ta Khương Hải Dân chạy nhanh ném gậy trúc đi, kéo Khương Phú Cường chạy: “Nhanh chạy về nhà.
”
Hai người chạy phía trước, hai chim hỉ thước đuổi phía sau, sau đó là một đám chim hỉ thước cùng nhau đuổi theo.
Rất đồ sộ.
Khương Chi Ngộ: “Khương Bằng An, vận may của anh không tệ, hỉ thước đã quên anh rồi, Khương Phú Cường khá biết kéo hận thù đó.
”
Cậu vừa dứt lời, bảy tám con chim hỉ thước lại bay về.
Khương Chi Ngộ kích động: “Oa, hỉ thước lại nhớ tới anh rồi.
” Nói xong còn dịch qua bên cạnh, muốn cách xa Khương Bằng An một chút.
Sắc mặt Khương Bằng An khó coi, đi về bên cạnh Khương Chi Ngộ.
Bảy con chim hỉ thước bay đến, vì nhiều người, chúng không dám bay quá thấp, trong miệng bọn chúng ngậm đá thả lên đầu Khương Bằng An.
Khương Chi Ngộ bị liên lụy, một cục đá ném trúng đầu cậu, cậu vội chạy đi, Khương Bằng An cũng chạy theo.
Khương Chi Ngộ chạy phía trước la lên: “Anh đuổi theo tôi, tôi sẽ chạy đến nhà anh.
”
Khương Bằng An chạy phía sau: “Cậu đi đi, tôi đến nhà cậu xem trước, chào hỏi ông bà nội cậu.
”
Khương Chi Ngộ cười lạnh: “Không biết xấu hổ, thật sự cho rằng tôi sợ anh? Có bản lĩnh thì anh đuổi theo đi.
”
Đôi chân cậu chạy rất nhanh, cậu chạy vào trong núi, dần dần kéo dài khoảng cách với Khương Bằng An.
Vừa chạy cậu vừa quay đầu lại nhìn, chỉ thấm một đống cứt chim rơi xuống người Khương Bằng An, cứt rơi trong không trung, chuẩn xác không lệch chút nào, Khương Bằng An liên tục trúng cứt chim ,cả đầu và mặt anh ta đều hôi hám.
Khương Chi Ngộ cười lớn: “Khương Bằng An, cứt chim vị gì vậy? Có ngọt không? Haha.
”
Bối Bối nhìn anh hai càng chạy càng xa, ôm Khương Chi Thư nói: “Anh họ, xông lên.
”
Chuyện này cực kỳ náo nhiệt, một năm cũng không thấy được mấy lần, mọi người chia thành hai đường, có người chạy đến nhà Cường Tử xem, có người đi theo Khương Bằng An.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...