Đúng vậy, người đến là Trình Kim cao to, sức lực rất lớn, thần kinh thô, mọi người đều gọi là Trình Giảo Kim.
Dường như Ba Bế biết Trình Giảo Kim tìm mình vì chuyện gì, không thèm quay đầu, không kiên nhẫn nói:
“Có chuyện gì? Đợi buổi tối rồi nói.
”
“Ba Bế, cha của tôi bị bệnh, tôi cần dùng tiền, cậu có thể trả tiền sớm cho tôi được không?”
“Giục, giục mãi! Có tám trăm tệ mà mày coi như bánh xe bò, đúng là Trình Giảo Kim!”
Con nợ đều là ông nội, huống chi là ông nội có chút bối cảnh, Trình Giảo Kim vì đòi lại tiền nên cố gắng nhẫn nhịn:
“Sắp Tết rồi, cha tôi cần khám bệnh, lúc nào cậu trả được? Cho một câu dứt khoát đi.
”
Ba Bế bước lên sàn thuyền: “Đợi tôi suy nghĩ đã.
”
Thấy Trình Giảo Kim định theo sau, Quỷ Tử sợ Trình Giảo Kim làm ảnh hưởng nhiệm vụ nữ sát thủ giao cho mình, đến lúc đó mỹ nữ giận chó đánh mèo lên gã, giết Phấn Tràng thì sao?
Quỷ Tử vội kéo đối phương lại: “Trình Giảo Kim, anh cần dùng tiền à? Tôi nghĩ cách giúp cho.
”
Trình Giảo Kim ngừng bước, nói nhỏ:
“Thằng khốn nạn Ba Bế đó nợ tôi tám trăm tệ hai năm rồi, tôi thật sự cần tiền gấp.
”
“Lát nữa tôi sẽ nói với Ba Bế giùm anh, nhất định sẽ đòi lại tiền cho anh, hãy hút điếu thuốc đã.
.
.
”
Bên kia, Ba Bế vì thoát khỏi Trình Giảo Kim nên đi nhanh hơn, ném thuốc lá thơm hút dở xuống biển, đẩy mở cửa khoang thuyền, cúi người đi vào.
Gã bỗng dưng bị một tấm thảm ướt trùm đầu, lảo đảo đụng mạnh vào sàn tàu.
Gã đau đến mức chửi mắng: "Phấn Tràng, mày chơi tao hả? Thằng chó đẻ! Mày và Quỷ Tử hùa nhau chơi ông?!”
Ba Bế còn chưa nói xong thì hai tay đã bị bắt chéo sau lưng, còn chưa phản ứng lại đã bị người trói hai tay hai chân.
Thảm trùm đầu bị kéo ra, một chiếc bánh mì nhét vào trong miệng gã.
Khi Ba Bế vẻ mặt ngạc nhiên bị túm dậy và nhìn thấy Phấn Tràng cũng bị trói mới nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc.
Lương Khả Phong nhìn chằm chằm người đàn ông gầy gò mặt mụn lấm lét nhưng trạc hai mươi tuổi này, mỉa mai nói:
“Võ công mèo quào như vậy cũng bày đặt học làm xã hội đen?”
Ba Bế khó tin nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, một người phụ nữ bắt trói gã?
Gã hung tợn trợn trừng mắt, dường như muốn phun ra lời tục tĩu, muốn vùng thoát ra, nhưng tay chân bị trói không thể nhúc nhích.
"Phế vật!" Lương Khả Phong đá gã vài cái làm gã ăn đau gào rú.
Cô đạp đế giày lên mặt gã:
"Ỷ vào có hậu đài bắt nạt kẻ yếu phải không? Ỷ vào trong tay có vũ khí, biết rõ là thuyền đánh cá bình thường vẫn thích ném lựu đạn chứ gì? Mày có biết trên chiếc thuyền đó có bao nhiêu người vô tội không?”
Ba Bế sợ hãi lắc đầu, miệng ú ớ như đang nói mình không biết.
“Không biết hả?”
Ba Bế lắc đầu, gã không dám thừa nhận chính mình biết.
Lương Khả Phong cởi mảnh vải cột tay Ba Bế ra, gã tưởng đã thoát nạn, kết quả bị dao nhọn cắm phập vào bàn tay trái đóng đinh xuống sàn.
Ba Bế đau đến mức hét to, cả người lăn lộn trên sàn.
Lương Khả Phong đè tay phải của Ba Bế:
“Tao hỏi lần nữa, mày có biết trên thuyền có người vô tội không?!”
Ba Bế nhắm tịt mắt chảy nước mắt nước mũi, gã không dám lắc đầu nữa, thấy cô lại giơ con dao khác lên cao thì hoảng sợ vội gật đầu.
“Mày biết?!”
Ba Bế mờ mịt gật đầu, lại chột dạ lắc đầu, không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Mày biết trên thuyền có người vô tội mà vẫn ném bom, mày mắc chứng rối loạn nhân cách chống xã hội à?”
Lương Khả Phong nói rồi đâm dao xuống tay phải của Ba Bế.
Hai bàn tay như cái càng tôm hùm bị đóng đinh trên sàn tàu.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...