Thẩm Hoa Nùng không hề áp lực mà chịu thua, cũng không muốn hạ mình đi xin lỗi.
“Anh và cha cũng không có đi tìm em, không phải cũng là sợ liên lụy em hay sao? Em đều hiểu, trước kia là em không hiểu chuyện, khiến cho hai người thương tâm.
Anh không tin em cũng không có cách nào khác, lâu ngày thấy được lòng người, sau này hãy nhìn xem thế nào.
”Cô cõng sọt đi về phía trước.
Thẩm Minh Trạch ở sau réo lên: “Về sau nếu còn qua đây! Không ai hoan nghênh mày đâu!”Thẩm Hoa Nùng dừng lại bước chân, nghĩ đến cái gì lại quay trở về, dưới cái nhìn chằm chằm cảnh giác của Thẩm Minh Trạch, nhón mũi chân, ghé vào bên tai anh ta mà nói: “Anh trai, em biết chuyện anh và cha đang giúp người ta điều chế thuốc, em đều âm thầm nhìn thấy đấy, em là thật sự quan tâm tới hai người, chỉ là có lòng nhưng năng lực không đủ.
”Thấy vẻ mặt Thẩm Minh Trạch cứng đờ, cô cười cười, vỗ vỗ bả vai đối phương: “Anh trai, yên tâm đi, chúng ta là người một nhà, em tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài! Anh không cần tiễn em, nghỉ ngơi cho khỏe đi!”Thẩm Minh Trạch bực bội: “Quỷ mới muốn đi tiễn mày!”Thẩm Hoa Nùng không để bụng chỉ cười cười, sau đó nhìn Thẩm Khắc Cần đứng trong phòng mà xua xua tay: “Cha à, con sẽ tranh thủ thời gian qua đây.
”Mới thu hồi tầm mắt từ bên này, liền thấy Từ Bỉnh Vinh đang ngồi ở bên trong cánh cửa đen xì nhìn cô ở bên ngoài, thần sắc khó lường.
Hai nhà dựa gần nhau, còn dùng chung một bức tường, hiệu quả cách âm rất kém cỏi, Thẩm Hoa Nùng không biết Từ Bỉnh Vinh vừa rồi nghe thấy được bao nhiêu, tuy nhiên trong lòng lại không lo lắng ông ta sẽ nói chuyện kia ra ngoài.
Người trong giang hồ coi trọng nhất là nghĩa khí, người này tuy rằng miệng độc, nhưng ở trong tiểu thuyết cũng không phải hạng người đại gian đại ác, cũng coi như là một nhân vật độc lập.
Hành động của hai cha con họ Thẩm vẫn luôn không thể lừa gạt được ông ta, nếu như ông ta muốn tố giác, đã sớm làm từ lâu rồi.
Thẩm Hoa Nùng thản nhiên hướng về phía đối phương gật đầu, xem như chào hỏi qua, sau đó thu hồi tầm mắt, bước đi.
Tuy rằng thân thể còn rất khó chịu, cũng cần thiết phải nằm xuống để nghỉ ngơi, tuy nhiên cô cũng không có lập tức trở về, mà là thừa dịp trời vẫn còn sáng, đi tới đầu thôn hái thêm một mớ hoa ngải vàng nữa, ước lượng đã đủ lượng dùng trong hai ngày, mới mỏi mệt đi về nhà.
Thời điểm Thẩm Hoa Nùng trở về , trời đã tối đen, toàn bộ thôn Hạ Loan im ắng, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy vài tiếng chó sủa.
Hiện tại đang là tháng bảy, là mùa thu hoạch hè, nhưng bởi vì hơn nửa tháng mưa kéo dài liên tục, lúa đã chín vàng còn chưa kịp thu hoạch thì thóc đã nảy mầm rồi, tổn thất nghiêm trọng.
Hơn nữa, trong thôn cũng có mấy người nhiễm bệnh sốt rét giống như cô và Chiêu Chiêu, có hai người già cũng vì căn bệnh này mà tạ thế, gần đây bầu không khí trong thôn cũng không ổn, cũng không ai ra ngoài hóng mát.
Trên đường Thẩm Hoa Nùng trở về cũng không có gặp qua người nào.
Khoảng cách từ cửa thôn đến nhà họ Hoắc cũng không xa, nhà xây hướng ra sông, cùng giống như đa số nhà khác trong thôn, đều là ba gian nhà đất, bố sục sườn lõm.
Hai gian nhà đông tây có một sảnh nhỏ, ở giữa là khu bếp và không có sân, tuy nhiên nhà cửa trong thôn đều là san sát, rất chỉnh tề, ba gian phòng với vách tường nhà hàng xóm hình thành một con hẻm nhỏ kẹp giữa cái giếng trời.
Thẩm Hoa Nùng ở gian phía tây, nghe nói đây là gian phòng cha mẹ Hoắc Đình thời trẻ dựng lên để lúc Hoắc Đình cưới vợ sẽ dùng, hiện tại là Thẩm Hoa Nùng mang theo Chiêu Chiêu ở lại, Chiêu Chiêu không ở nhà chính mà là ở cùng cô.
Mà thời điểm Hoắc Đình có việc trở về muốn ngủ lại, đều là đặt chân bên phòng phía đông, bên kia là phòng lúc cha mẹ anh sinh thời ở cùng với em gái Hoắc Tú Anh, Hoắc Tú Anh còn lớn hơn so với nguyên chủ ba tuổi, đã sớm gả chồng, rất ít khi trở về, mặc dù trở về cũng sẽ không ở nhà mẹ đẻ qua đêm, Hoắc Đình không trở lại thì trực tiếp khóa cửa gian đó, nguyên chủ còn chưa bao giờ đi vào.
Giếng trời nhỏ giống như là một cái rãnh nước, đem Hoắc Đình cùng nguyên chủ ngăn cách ở hai thế giới tách biệt.
Trong nhà không có ai, trong phòng cả hai gian đều là một mảnh tối đen, tuy nhiên căn nhà cách vách hiếm khi thắp đèn, hôm nay ánh đèn mờ nhạt từ cửa sổ phòng bếp lộ ra, đối diện với giếng trời.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...