Thẩm Hoa Nùng ngẩng đầu chớp chớp mắt, vô tội nhìn anh trai: “Những việc này?”Thẩm Minh Trạch nhìn chằm chằm cô, thấy cô bất động thanh sắc, có chút ảo não nói: “Chính là những việc đó, vừa rồi em đều nghe thấy được!”Thẩm Hoa Nùng cố ý giả ngu: “Em không nghe thấy nha, lực chú ý của em đều ở trong nồi.
”Thẩm Minh Trạch tức giận , đè nặng giọng mà gầm nhẹ, “Làm sao em biết được hôm nay Hà Thắng Lợi cùng Lưu Thúy Chi sẽ chim chuột với nhau? Làm sao mà em biết tới nhà họ Bành giả tiếng mèo kêu, thì bé gái kia sẽ chạy ra ngoài?Em làm sao mà biết được? Thẩm Hoa Nùng!”Gọi luôn cả tên lẫn họ, xem ra thật sự tức giận.
Thẩm Hoa Nùng đang muốn mở miệng, Thẩm Minh Trạch lại dứt khoát bổ sung: “Đừng nói với anh là em chỉ đoán thôi!”Rất có khả năng nếu cô dám nói như vậy, anh liền sẽ xông vào đánh cô mất.
Thẩm Hoa Nùng không để bụng cười nói: “Khẳng định không phải đoán , em lại không phải thầy bói, sao có thể này đoán được trước chuyện này! Nếu như không có nắm chắc em để anh đi làm việc này làm gì? Em cũng thật sợ anh trai tức giận rồi đánh em một trận đó nha.
”Đương nhiên là đã nhìn thấy từ sớm, đáng tiếc không thể nói cho anh.
Nhưng mà cô sẽ biết trợn tròn mắt nói dối : “Là em trộm đi theo Lý Bảo Gia phát hiện ra, hắn vẫn luôn muốn bắt nạt em, em cũng không thể mặc người ta bắt nạt được! Không nghĩ tới liền phát hiện ra những việc này, buổi sáng ở phía sau trường tiểu học Lý Bảo Gia còn muốn gây chuyện với em cơ.
”Còn về việc của Hà Thắng Lợi, trong tiểu thuyết cũng có nhắc tới, nhưng mà hôm nay hắn có mò tới nhà Lý Gia Bảo hay không, Thẩm Hoa Nùng cũng không xác định, chỉ có thể nói, bọn họ quá ‘cần mẫn’, xứng đáng gặp xui xẻo, cũng vừa lúc tiện nghi cho cô, làm một mẻ, khoẻ suốt đời.
Thẩm Minh Trạch cầm cặp gắp than đảo đảo trong lòng bếp, giống như đang xả giận : “Anh liền biết là như thế này mà!”Đảo mãi tới khi trong lòng bếp vang lên tiếng tách, tia lửa bắt ra tứ phía, anh vội vàng lui về phía sau, thấy Thẩm Hoa Nùng mang vẻ mặt như đang xem diễn, thì hung hăng cảnh cáo nói:“Sau này đừng tự mình làm những chuyện này! Lỡ như bị phát hiện, anh xem em phải xử lý thế nào? Những chuyện dơ bẩn đó không phải chuyện em nên biết đến.
”Thẩm Hoa Nùng âm thầm trợ trắng mắt ở nơi tối tăm mà đèn dầu hoả đèn chiếu không tới.
Cái này đã được xem là chuyện dơ bẩn à?Lúc này mới đến khúc nào cơ chứ.
Chuyện cô biết đến tuyệt đối còn ghê tởm hơn chuyện này nhiều.
Thôi, cô vẫn nên thành toàn ý muốn bảo vệ em gái của người anh Thẩm Minh Trạch một chút, cũng đừng hù dọa anh ấy, là một cô em gái nhỏ nghe lời vậy.
“Em đã biết.
” Cô ngoan ngoãn nói, giọng chậm rãi.
Thẩm Minh Trạch nhìn cô liếc mắt một cái, trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn chút, giọng điệu vẫn cứng nhắc như cũ : “Về sau có chuyện gì thì nói với anh, đã biết chưa!”“Vâng! Đã biết, anh trai không giận em, em mới dám nhờ cậy anh nha!”Thẩm Minh Trạch ừ một tiếng, hai anh em nhất thời ai lo bận việc người nấy, đều không tiếp tục mở miệng.
Thẩm Hoa Nùng vừa bóc tinh bột đã hấp xong, vừa suy nghĩ chuyện xảy ra buổi tối hôm nay.
Cô phải kiểm tra thử một chút có bỏ sót vấn đề gì không, cũng không thể để việc chưa thành mà mình đã chết trước được, bị cái loại bại hoại như vậy liên luỵ thì thảm quá.
Còn về Thẩm Minh Trạch?Đêm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, anh còn phải từ từ ngẫm lại.
Đầu tiên là phát hiện ra tình cảnh của em gái mình cũng không phải tốt như trong tưởng tượng của anh, lại bắt được tên khốn kiếp Lý Bảo Gia, sau đó em gái nói cho anh bí mật của Lý Bảo Gia cùng Hà Thắng Lợi, bị anh âm thầm đâm thủng ‘chuyện tốt’ của đôi gian phu dâm phụ kia.
Lý Bảo Gia có chỗ dựa là Hà Thắng Lợi, lúc này hai gã đều ngã ngựa, cuối cùng cũng uy hiếp không nổi bọn họ.
Vết thương trên người Lý Bảo Gia tuy rằng là hai anh em bọn họ đánh qua, nhưng mà hiện mấy chuyện đó đã còn không quan trọng, bởi vì sau khi Bành Xảo Anh cùng Lý Bảo Gia chạm mặt, hai người còn không kịp nói cái gì, Thẩm Minh Trạch đã dẫn tới anh ruột của Bành Xảo Anh và các anh em chú bác nhà họ.
Những người này vây quanh tên Lý Bảo Gia trên người chỉ còn lại chiếc quần xà lỏn mà đánh cho tơi bời, đánh thê thảm đến mức mẹ đẻ cũng không thể nhận ra hắn là ai.
Thẩm Minh Trạch trộm ở trong đám người xem qua một cái, miệng Lý Bảo Gia đều đã nát nhừ, tạm thời cũng không nói được lời nào.
Nhưng, nếu như sau này hắn chỉ ra hai anh em bọn họ thì sao? Việc họ đã làm hôm nay cũng không phải không có dấu vết để điều tra, thật sự muốn điều tra ra! !.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...