Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ


Hoắc Đình tới thị xã trước Thẩm Hoa Nùng, anh chạy thẳng đến bến xe, đem xe đạp giao cho một người bạn làm ở bến xe trông giữ hộ, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất mua một vé xe trở về tỉnh thành.

Trong lúc Hoắc Đình đã leo lên xe ngồi, Thẩm Hoa Nùng cuối cùng cũng đã tới được bệnh viện nhân dân thị xã.

Lúc này tay chân cô đã rụng rời, lại sai lầm vì không có mang theo nước, bởi vì không đủ chai rỗng, toàn bộ đều được cô đựng đầy nước ngảihoa vàng, chỉ có thể uống thêm vài ngụm nước ép cây ngải hôi muốn chết, trong lúc cô đang cảm thấy buồn nôn, liền bị một bác sĩ đang gấp gáp muốn tan ca về nhà nấu cơm nhanh chóng đỡ vào bệnh viện.

Vận mệnh chính là kỳ lạ như vậy, rõ ràng thời gian cô xuất phát không tính là sớm, hơn nữa bởi vì sinh bệnh nên thể thực không đủ, chờ tới khi cô đến bệnh viện thì đã là giữa trưa muộn rồi, mà một nhà Hoắc Ma Tử vừa hôm qua bảo muốn lên đường, vậy mà vẫn chậm hơn cô một bước.


Thẩm Hoa Nùng mới vừa ngồi xuống đối diện với một nữ bác sĩ để thăm khám, còn không kịp nói chuyện đâu, người một nhà Hoắc Ma Tử liền ôm theo Hoắc Chí Cao vội vàng trực tiếp đạp cửa mà vào.

“Bác sĩ, cầu xin cô hãy cứu cháu trai tôi, thằng bé bị bệnh sốt rét, ngày hôm qua từ lúc trời tối đã bắt đầu run rẩy! ! ”Gần đây những người bệnh và người thân đi theo như thế này, bác sĩ Hoàng Linh Yến cũng thấy được rất nhiều, cũng không có để ý nhiều, chỉ đưa mắt ra hiệu với y tá về phía người một nhà Hoắc Ma Tử, sau đó từ tốn nói:“Tâm trạng của mọi người tôi có thể hiểu được, nhưng mà nơi này là phòng cấp cứu, mỗi một bệnh nhân tiến vào đây đều đang trong tình huống nguy cấp, hiện tại nhân lực của bệnh viện có hạn, hãy đi ra ngoài xếp hàng, tiếp theo sẽ đến lượt các người.

”Hoắc Ma Tử còn không cam lòng, y tá ngăn cản, ông ta cũng không chịu đi, chỉ liên tục cầu xin.

Hoàng Linh Yến lúc này mới nhíu mày nói: “Các người làm mất trật tự sẽ gây trở ngại không chỉ có công việc của tôi, cũng sẽ chậm trễ việc chữa trị của bệnh nhân nhà mình, tôi sớm một chút thăm khám xong người bệnh này, là có thể sớm một chút cho khám bệnh cho cháu trai ông, mạng của người khác cũng là mạng.

”“Nhưng cháu trai tôi tuổi tác vẫn còn nhỏ, nó không thể so với người lớn được, người lớn chờ một lát thì không đáng ngại, nó thì không được đâu, hiện tại đã! ! ”Hoắc Ma Tử đầy mặt nôn nóng, mắt thấy Thẩm Hoa Nùng, sắc mặt ông ta cứng đờ, có thể nhìn ra người tới là Thẩm Hoa Nùng, nhưng mà cảm giác có chút không giống nhau.

Rõ ràng tối hôm qua không như vậy nha, chẳng lẽ thật sự bệnh không nhẹ à?Lại nhìn cô đang tái nhợt, mồ hôi lạnh thi nhau ứa ra, sắc mặt cũng không tốt hơn cháu trai của mình bao nhiêu, mặt già bắt đầu thấy xấu hổ.

Thẩm Hoa Nùng đã bình phục lại hơi thở, ngẩng đầu mặt không chút biểu tình lướt qua hàng tóc mái mà liếc đối phương, nhưng lại không phải là kiểu như ngày xưa mặc dù không nói một lời cũng có vẻ khí thế hùng hổ dọa người.

Cặp mắt phượng đen trắng không rõ ràng, luôn là ánh mắt hồ ly không đứng đắn xếch lên quyến rũ người, hiện giờ đã bị che lấp, thấy không rõ ánh mắt lắm, đôi mắt kia lại đang đỏ lên trông thật đáng thương.


Rất khó để liên hệ với con hồ ly đã từng cao ngạo trước kia.

Hoắc Ma Tử vừa thấy biểu cảm chán ghét của bác sĩ cùng y tá, trong lòng lộp bộp một chút: Tự trách mình quá nóng lòng, cho nên lập tức rơi vào hoàn cảnh bất lợi!Chính lúc này, một cô y tá chạy vào, nôn nóng nói: “Bác sĩ Hoàng, thuốc kháng bệnh sốt rét chỉ còn lại một liều cuối cùng, thuốc từ thị xã kế bên vận chuyển lại đây còn đưa tới, chủ nhiệm nói! ! ”Cô y tá nhỏ còn chưa có nói xong, Hoắc Ma Tử con dâu Viên Thu Phân đã “bịch” một tiếng quỳ xuống, liên tục dập đầu với bác sĩ.

“Bác sĩ Hoàng, con trai tôi tuổi còn nhỏ, nó đã không thể gắng gượng được nữa rồi, ngài là Bồ Tát đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn, ngài hãy giúp đỡ thằng bé đi, hãy cho nó liều thuốc cuối cùng, nếu không có được liều thuốc này, con trai tôi nhất định phải chết.

”Nhìn qua Thẩm Hoa Nùng ngồi ở trước mặt, cô ta chỉ vào cô mà nói: “Nhà của chúng tôi tám đời bần nông, căn chính miêu hồng (.

), cha cô ta là phần tử xấu chọc phải mạng người, lấy cái gì để so sánh với chúng tôi.


”(*)Căn chính miêu hồng : ở thời kỳ này con cháu của gia đình công nhân, nông dân, sĩ quan quân đội được đánh giá là có xuất thân tốt, có công với cách mạng, gọi là được lớn lên dưới lá cờ đỏ.

Hoắc Quốc Đống rũ đầu bổ sung thêm cho cô vợ nhà mình:“Chủ tịch từng nói qua ngàn vạn lần không được quên đấu tranh giai cấp, những nhà tư bản đều là kẻ thù của quần chúng nghèo khổ chúng tôi, còn nói cách mạng không phải là sợ mất lòng nhau, chúng ta phải hạ quyết tâm, không sợ hy sinh, vượt qua muôn vàn khó khăn, đoạt tới thắng lợi.

”Nói đến trình độ này, ngay cả Hoàng Linh Yến cũng cạn lời.

Thẩm Hoa Nùng:! !.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận