“Ục ục! ” Tiếng bụng reo lên, Diệp Phong đỏ mặt, ôm bụng.
“A Phong, em ra ngoài tìm chị từ sáng tới giờ mà chưa ăn gì sao?” Diệp Thanh Nguyệt vừa mới trở lại, tuy nhớ những sự kiện quan trọng, nhưng nhiều chi tiết nhỏ đã phai mờ theo năm tháng.
“Ừm.
” Diệp Phong gật đầu, hơi ngượng ngùng: “Chị, em không sao, đợi tối về ăn cũng được.
” “Không ổn đâu, sức khỏe của em vốn đã yếu rồi, nếu không ăn uống đàng hoàng thì sẽ càng tệ hơn thôi.
” Diệp Thanh Nguyệt vừa massage huyệt đạo cho Diệp Phong, tiện thể kiểm tra qua tình trạng sức khỏe của em trai, nhận thấy tình hình khá nghiêm trọng.
“Em ở đây chờ chị, chị đi tìm gì đó để ăn cho.
” Dặn dò Diệp Phong vài câu, Diệp Thanh Nguyệt liền tiến sâu vào rừng.
Cuối cùng, cô cũng tìm được một cây đào dại, trên đó có khoảng mười mấy quả đào nhỏ, xanh nhạt, chắc là do người dân lên núi hái bỏ sót lại.
Diệp Thanh Nguyệt không chê, trời hôm nay nóng bức, đi vài bước trong rừng đã thấy thở không ra hơi.
Dù có trái cây dại, phần lớn đều hư hỏng không ăn được, tìm được cái ăn được thì đã là may mắn lắm rồi.
Cô cởi giày ra, rồi nhặt một cây gậy dài, trèo lên cây, bám lấy thân cây thô ráp, đưa gậy dài ra để đập những quả đào ở cành xa.
Rất nhanh, bảy tám quả đào rơi xuống đất.
Diệp Thanh Nguyệt đang định leo xuống nhặt, ánh mắt vô tình thoáng thấy một màu đỏ rực.
“Ơ? Đó là…” Phía trước cây đào, có một đám lá xanh rậm rạp che phủ, ẩn hiện bên trong là một sắc đỏ sâu thẳm.
Từ nhỏ, thị lực của Diệp Thanh Nguyệt đã tốt hơn người thường, nên cô mới phát hiện ra.
Nếu là người khác, dù có nhìn thấy, cũng chỉ nghĩ là hoa dại rồi bỏ qua thôi.
Diệp Thanh Nguyệt bám chặt thân cây, nhìn chằm chằm vào cái sắc đỏ lấp ló ấy, cảm giác tim đập nhanh hơn.
Ngay lập tức, cô ném cây gậy dài trong tay, nhanh chóng leo xuống khỏi cây đào, bò lên cái cây lớn ẩn chứa màu đỏ ấy.
Sau một hồi lăn lộn, Diệp Thanh Nguyệt cũng leo đến gần cái màu đỏ ấy.
Đó là một bông hoa, trông có vài nét giống hoa sen, nhưng cánh hoa lại đỏ thắm, kiều diễm, tựa như có thể chảy máu ra vậy.
Bộ rễ đỏ sậm đâm sâu vào thân cây, như một loài ký sinh.
Cái cây bị nó bám vào trông có vẻ to lớn, nhưng lại đầy những vết nứt tự nhiên, dường như sắp đổ gục.
Hai thứ kết hợp lại với nhau, tạo nên một cảm giác vừa quyến rũ vừa kỳ quái, có chút ma mị.
“Đúng là không nhìn nhầm… Đây chính là hoa sinh huyết!” Diệp Thanh Nguyệt không giấu nổi sự phấn khích trong lòng.
Hoa sinh huyết là một loại dược liệu vô cùng hiếm có, rất tốt cho những người sinh ra đã thiếu sức khỏe, cơ thể ốm yếu.
Loại hoa này chỉ có thể tìm thấy ở một vài nơi ở Trung Quốc.
Do điều kiện sinh trưởng khắc nghiệt, không thể nuôi trồng nhân tạo, đến đầu những năm 80, hoa sinh huyết đã tuyệt chủng.
Diệp Thanh Nguyệt trước đây chỉ thấy loài hoa này trong sách giáo khoa và các báo cáo y học, chưa bao giờ nghĩ mình có thể thấy tận mắt.
“Tiếc là hoa vẫn chưa chín muồi, không thể hái được.
” Diệp Thanh Nguyệt nhận thấy, những cánh hoa ở sâu bên trong vẫn chưa đỏ thắm như những cánh ngoài, mà chỉ là hồng nhạt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...