Thập Niên 60 Xuyên Thành Nông Nữ Hái Thuốc Làm Giàu


"Này cô bé, cháu nói xem, sao cháu lại nhận ông ta làm sư phụ vậy?"
Quan Nguyệt sửa lại: "Không phải sư phụ, là thầy.

Cháu có sư phụ rồi!"
Đặng Vi Gia tức giận nhìn Đặng Vi Dân, đúng là không có tiền đồ! Dùng sách y học gia truyền làm mồi nhử, cuối cùng người ta chẳng thèm để ý tới! Thật vô nghĩa!
Tay Đặng Vi Dân đỡ lấy cái lưng già của mình, giải thích: "Nha đầu này tên Quan Nguyệt, là người đã chữa khỏi cho sư trưởng Nghiêm.”
Đặng Vi Gia hai mắt sáng lên, vội đứng dậy: "Cháu giỏi châm cứu sao?"
"Có thể coi là vậy!" Cô chưa từng so với ai nên cũng không biết trình độ hiện tại như thế nào.
Đặng Vi Gia kéo Quan Nguyệt đi ra ngoài: "Vậy cháu mau xem giúp ta một chút.

Nửa tháng trước, bệnh viện có chuyển đến một bệnh nhân, vết thương trên người gần như đã lành nhưng mãi vẫn không tỉnh.

Nếu còn tiếp tục như vậy, cậu ta sẽ thành người thực vật mất."
“Kim châm của cháu.”
Đặng Vi Dân gọi Đặng Bạch Thuật: "Thằng nhóc, con đang trốn ở đâu đấy? Mau lấy kim châm của Quan Nguyệt tới đây.”

Sau khi bị cha mắng, Đặng Bạch Thuật chạy đi lấy hành lý của Quan Nguyệt, bên trong có một cái hộp gỗ, cậu ta liền cầm đi.
Đặng Vi Dân đợi ở cửa.

Lúc Đặng Bạch Thuật chạy tới, Đặng Vi Dân đá cậu ta một cái: "Thằng nhãi con, đừng tưởng cha không biết con trốn sau cửa hóng chuyện.”
Đặng Bạch Thuật nhất quyết không thừa nhận: "Con ở trong phòng học thuộc sách y, cha nhìn nhầm rồi.”
“Nhanh lên, chạy nhanh lên, bác con đi xa rồi kìa.”
“Vâng!” Một tay Đặng Bạch Thuật ôm hộp gỗ, một tay kéo quần chạy.
Đặng Bạch Thuật tội nghiệp, không được cha đối xử tối, vô cùng đáng thương.
Quan Nguyệt bị kéo đến bệnh viện.

Ở trong phòng bệnh, cô nhìn thấy người mà Đặng Vi Gia nhắc đến.
Quan Nguyệt cẩn thận bắt mạch cho anh ta, người đàn ông này gần như đã trở thành người thực vật.
Sau khi dị năng lan truyền khắp cơ thể, cô phát hiện não bộ anh ta gần như không thể hoạt động.

Ngoài ra, chân phải còn bị thương nặng, cơ sở vật chất y tế lại kém như vậy, nếu không cẩn thận thì dù có tỉnh lại cũng sẽ bị què.
Đặng Vi Gia nhíu mày: "Bên Tây y nói đã cố gắng hết sức cứu chữa cho cậu ta.


Điều quan trọng bây giờ là cậu ta vẫn không tỉnh lại, cứ tiếp tục như vậy thì còn có thể sống được bao lâu?"
Cũng đúng, hiện tại không có dịch dinh dưỡng tốt để truyền cho hắn.
Tuy y tá đã cẩn thận làm sạch cơ thể cho anh ta, nhưng Quan Nguyệt vẫn có thể nhìn ra được sự hy sinh để bảo vệ Tổ quốc thông qua những vết thương.
Quan Nguyệt nhìn về phía Đặng Vi Gia: "Cháu có thể thử, nhưng thành công hay không còn tùy thuộc vào ý chí của anh ta.

Bác có thể ra quyết định không? Nếu có chuyện gì xảy ra, ai sẽ chịu trách nhiệm?”
“Cháu đợi chút." Đặng Vi Gia vội chạy ra ngoài.
Đặng Bạch Thuật ôm kim châm, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Quan Nguyệt: "Cô dám nói chuyện như vậy với bác tôi, đúng là lợi hại!"
Quan Nguyệt cười khẽ: "Người có tài năng, dù nói nhỏ đến đâu thì cũng sẽ có người nghe.”
Cô nhìn cậu ta từ trên xuống dưới: "Còn cậu, tạm thời vẫn là kẻ bị người khác coi thường thôi.”
Đặng Bạch Thuật hừ một tiếng: "Không phải chỉ là bị mắng thôi sao, tôi quen rồi! Cùng lắm thì, cha tôi mắng tôi, còn bác thì đánh cha tôi, ha ha, tôi không phải kẻ duy nhất bị coi thường.”
Quan Nguyệt khen cậu ta một câu: "Lạc quan thật.”
“Quá khen, quá khen!”
Đặng Vi Gia kéo ba người mặc áo blouse trắng chạy vào.
“Viện trưởng Trương, đây là Quan Nguyệt, em tôi nói, vết thương ở thắt lưng của sư trưởng Nghiêm là do cô ấy chữa khỏi.”
Viện trưởng Trương là người học Tây y, ông ta làm sao biết châm cứu.

Sau khi ông liên tục xác nhận Quan Nguyệt là người chữa khỏi cho sư trưởng Nghiêm, ông ta liền đồng ý cho cô thử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận