Thập Niên 60 Xuyên Thành Cô Con Gái Yểu Mệnh Của Đồ Tể
"Con bé bảy tám tuổi thì đi được bao xa chứ?!"
"Thời gian này đừng để lũ trẻ lên núi nữa."
"Khổ thân, nếu không tìm thấy thì chẳng phải thím Triệu sẽ mất mạng sao?!"
...
Ai trong đại đội mà không biết chuyện cô bé nhà họ Mục là do bà Triệu một tay chăm bẵm nuôi lớn.
Mục Phú Quý và Lưu Song Thúy chỉ có hai đứa con.
Khi sinh đứa con trai lớn, Lưu Song Thúy bị tổn thương sức khỏe, phải mất gần mười năm sau mới sinh thêm được đứa con thứ hai, chính là Mục Miên.
Con gái út sinh muộn nên cả nhà rất cưng chiều.
Cô bé lớn lên trắng trẻo, đáng yêu, ai cũng yêu quý.
Chỉ là dường như trí tuệ của cô bé không nhanh nhạy lắm, đã hơn hai tuổi mà vẫn chưa biết nói nhiều, thường ngồi yên lặng bên thềm cửa, giống như một con búp bê sứ xinh đẹp.
Lúc đó không ít người nhiều lời, bảo rằng nhìn qua thì biết đứa bé này khó mà sống thọ được, nhưng bà Triệu và con dâu mắng trả hết mọi lời ác ý đó.
Sau này, cô bé lớn hơn, nói năng cũng lưu loát hơn, nhưng vẫn ít nói.
Chỉ có ở nhà là cô bé mới nói chuyện, còn khi gặp người ngoài, cô gần như không lên tiếng.
Dù ít nói nhưng cô bé lại rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn, lúc nào cũng sạch sẽ tinh tươm, ai nhìn cũng quý, huống chi là bà nội.
Bà Triệu yêu thương cô bé như bảo vật trong lòng.
Khi Mục Miên mới hai ba tuổi, bà đi đâu cũng dẫn cô bé theo.
Chỉ khi cô bé lớn hơn, có thể tự ra ngoài chạy nhảy, thì bà mới thôi không muốn buộc cô bé vào mình nữa.
Ai ngờ rằng chỉ trong một buổi chiều không để mắt tới, cô bé đã biến mất.
---
Trong khi người dân ở đại đội Thanh Phong gần như không ngủ cả đêm vì lo lắng, thì ở một nơi khác, Mục Miên mơ hồ cảm thấy mình nóng hầm hập.
Cả đầu óc cô mê man, lơ mơ cảm nhận được mùi bụi bặm thoang thoảng xung quanh, giống như lúc đi ngang qua con đường lớn, đụng phải công nhân vệ sinh đang quét đường, làm cô cảm thấy nghẹt thở.
Lẽ ra không nên thế này chứ.
Rõ ràng cô đang ngủ trong phòng của mình, làm sao lại ngửi thấy mùi khó chịu như vậy?
Hơn nữa, mặc dù trời đổ mưa vài ngày trước có làm nhiệt độ giảm xuống, nhưng không đến nỗi cô ngủ một giấc rồi phát sốt, đúng không?
Mí mắt cô nặng trĩu.
Đang lúc cố gắng mở mắt ra, thì đột nhiên một cơn đau nhói ập đến trong đầu, hàng loạt hình ảnh lướt qua một cách điên cuồng mà cô không kiểm soát được.
Trong mơ hồ, cô cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...