Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong đông phòng, Vương Tố Phân bế rồi dỗ dành con gái vừa nhắm mắt vừa không ngừng gào khóc, trong lòng biết con gái đang đói.
Tuy biết chắc mình không có sữa, nhưng cũng không thể để cho con gái khóc mãi thế này được.
Vương Tố Phân thở dài, cởi cúc áo ra, lúc này mới phát hiện bầu ngực của mình hơi căng lên tư lúc nào không hay.
Cô ấy thử dò xét đưa con gái đến gần ngực, cô ấy bé con nhắm mắt mở miệng bú hoàn toàn theo bản năng.
Mới đầu mút hơi tốn sức, trên trán cô ấy bé rịn ra lớp mồ hôi mỏng, nhưng qua không bao lâu, Vương Tố Phân đa nghe thấy tiếng con mình nuốt.
Bà Lý và Lưu Tú Lan vén rèm lên đi vào, Vương Tố Phân đang toét miệng cười, nghe thấy tiếng động vội vàng ngẩng đầu lên: "Mẹ, canh cá kia đúng là bổ, có sữa cho con bé ăn rồi."
"Thật sao?" Bà Lý buông tay của Lưu Tú Lan ra, bước gót sen ba tấc(*) mấy bước đi tới trước giường đất.
Bà ấy cúi đầu dựa gần vào bả vai của Vương Tố Phân, quả nhiên nghe thấy tiếng tiểu nha đầu nuốt ừng ực ừng ực bú sữa mẹ, lại liếc đến trước ngực con dâu, nhìn bầu ngực căng phồng lên là biết có sữa đút cho đứa bé.
Bà Lý vui vẻ xoa xoa đầu rậm tóc của bé, hơi hối hận nói: “Đáng lẽ không nên hầm con cá kia, giữ lại cho nấu canh cho con mới đúng.
Chờ buổi chiều mẹ lại bảo Minh Nam và Minh Bắc đi ra bờ sông, xem có câu được thêm con cá nào không?" Nghĩ năm nay mưa ít, nước sông cạn, đến mùa hè cũng không nhìn thấy tôm cá to, bà Lý lại nói: "Không câu được cũng không sao, cùng lắm thì giết một con gà, ngày cắt một miếng ra hầm canh cho con, có thể ăn được tám đến mười bữa."
Lão phu nhân là người nhanh nhẹn, chờ ba anh em Minh Tây cơm nước xong, bà ấy đuổi bọn họ đi ra ngoài câu cá.
Lý Minh Đông thì không cần ra ngoài, chờ đến mùa hè sang năm, cậu ấy sẽ tham gia kỳ thi vào trường đại học, vì vậy cậu ấy không cần làm gì ở nhà, chỉ ngồi ở trước bàn đọc sách học bài là được.
Minh Tây đã học năm ba của cấp 2, ngôn từ cử chỉ đều đã hơi có bóng dáng của Minh Đông, tuy lúc được nghỉ học sẽ cùng theo người nhà lên núi làm ruộng xuống sông bắt cá, nhưng lại không lỗ mãng giống hai em trai, làm chuyện gì cũng có tổ chức.
Minh Nam và Minh Bắc một người mười tuổi một tuổ,i một người bảy tuổi, là cái tuổi nhảy nhót lung tung chó mèo đều ngại, bình thường tan học không thấy làm bài tập về nhà, vừa vứt cặp sách là đã chạy lên núi.
Bà Lý cũng không quan tâm lắm đến hai cháu trai, dù sao mỗi lần bọn họ lên núi trở về đều có thể gánh củi về đun, cũng thường xuyên nhặt được nấm hay mộc nhĩ gì đó, thỉnh thoảng còn bắt được mấy con thỏ cải thiện bữa ăn cho gia đình.
Ba cậu nhóc vừa đi ra ngoài, căn nhà náo nhiệt lập tức trở lên tĩnh lặng, Lý Mộc Vũ ngồi xổm ở cửa hút thuốc, sau đó đứng dậy gọi Lý Minh Đông tới: "Con đi học nhiều năm, xem đặt cho em gái con cái tên dễ nghe đi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...