Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bà Lý sờ sờ gương mặt trắng trẻo hồng hào bụ bẫm của Trăn Trăn tươi cười, thuận miệng nói câu: “Đây là ông trời đưa đồ ăn cho Trăn Trăn của chúng.”
Trong phòng lửa đốt bập bùng, bên ngoài một đám trẻ con ở trên nền đất tuyết chơi đến mức điên cuồng rồi, tất cả các đám trẻ nghịch ngợm đều ra tới, đứa thì đem đống pháo vùi trong đống tuyết, đứa thì đặt mấy cái giá pháo vùi phía dưới lớp băng, xem ai có thể phóng ra hoa pháo.
Một bên đốt pháo một bên chạy đến bên sông Vĩnh Thúy, tất cả lũ trẻ đều đem xe trượt tuyết ra, bày một cuộc thi đấu, ai thua thì đem pháo lấy ra đưa cho người thắng đốt.
Lý Minh Bắc, Lý Minh Nam, Minh Vinh ba đứa mang theo hai thanh trượt bằng gỗ đóng đinh chắc chắn bay nhanh đi, Minh Quang mang theo Lý Minh Thư cùng Lý Minh Hân ở phía sau đuổi theo kêu cố lên.
Chơi hết mình hết cả một buổi sáng về đến nhà liền có đồ ăn thơm ngào ngạt, Lý Minh Hân một bên rửa mặt một bên nhịn không được cảm thán một câu: “Nhà của bà so với nhà của con thú vị hơn nhiều.” Trương Xuân Hoa quay đầu lại nhìn nhìn, thấy không ai chú ý bên này, lúc này mới nhỏ giọng dặn dò con trai: “Nhà chúng ta so với nhà bà tốt hơn, nếu lại nói nhà bà tốt mẹ liền cho con ở lại chỗ này, không mang theo con trở về Băng thành nữa.”
Lý Minh Hân dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ bốn năm tuổi, vừa nghe liền buồn bã, thời gian buổi chiều cũng không dám đi theo các anh đi ra ngoài, thành thành thật thật nằm ngủ theo mẹ ở trên giường nóng hầm hập bên bếp lửa.
Thời điểm chạng vạng tới, công việc của Lưu Tú Lan cùng Quế Hoa sớm đã bận rộn từ sớm, xương to hầm với dưa chua, nấm hầm gà, đậu hũ hầm cá chép, Lý Minh Hân ngửi thấy mùi hương liền từ trên giường ngồi dậy, vừa quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy bà Lý cùng Vương Tố Phân và Trương Xuân Hoa làm vằn thắn, một đống miếng sủi cảo béo ngậy trắng trẻo nằm ở trên nắp nồi, nước miếng của Lý Minh Hân tức khắc chảy ra: “Mẹ, con vẫn còn là cảm thấy nhà của bà so với nhà chúng ta tốt hơn nhiều, nếu không mẹ để con ở lại cũng được, con cảm giác ở lại đây khá tốt.”
Trương Xuân Hoa mặt ngơ ra một chút liền đỏ lên, Vương Tố Phân ở một bên làm vỏ sủi cảo một bên nhìn Lý Minh Hân cười: “Cảm giác ở đây thật tốt đúng không, tí nữa bác Hai ôm con ngủ.”
Lý Minh Hân xem không hiểu sắc mặt phức tạp của Trương Xuân Hoa, còn cười hì hì bò lên trên cái giường ở giữa, đẩy đẩy xe đẩy, vẻ mặt ngây thơ hỏi Vương Tố Phân: “Cùng em gái Trăn Trăn ở chung một phòng sao?”
Vương Tố Phân cố nén cười, nghiêm trang mà nói: “Đúng vậy, em gái Trăn Trăn cũng còn nhỏ, cũng ngủ cùng bác Hai.”
“Được ạ!” Lý Minh Hân nghiêm túc gật gật đầu: “Vậy con liền sống ở đây.”
Bà Lý cùng Vương Tố Phâ ntức khắc cười ha ha lên, Trương Xuân Hoa tuy rằng biết Vương Tố Phân cùng Lý Minh Hân nói giỡn, nhưng là trong lòng cũng ít nhiều có chút điểm hụt hẫng.
Thế nhưng lúc này ai cũng không chú ý tới cô ta không được tự nhiên, bên ngoài nửa ngày thường thường truyền đến âm thanh một tiếng pháo, cả nhà đều tụ tập ở phòng phía tây nói chuyện trong nhà hàn huyên tâm sự, thường thường truyền đến từng trận tiếng cười sung sướng.
Mắt thấy đồ ăn đều đã làm xong, anh em Lý Mộc Võ ba người cái đem chiếc bàn tròn lớn một năm chỉ dùng một lần nâng lên mang vào, từng dĩa đồ ăn phong phú được bày ở phía trên.
Lý Mộc Võ đem bình rượu vẫn luôn luyến tiếc quý trọng ra, kính mẹ cùng hai người em trai mỗi người một ly, mọi người một người lại một người chạm cốc thoải mái nhấp một ngụm, lúc sau từng đôi đũa đều giơ ra tán loạn, đều hướng đồ ăn xương hầm cùng từng miếng thịt mỡ kẹp lấy.
Qua ngày 30 Tết, từng ngày phá lệ trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã tới mùng mười, đã tới lúc Lý Mộc Lâm trở lại Băng thành.
Trước khi đi Lý Mộc Lâm đem tiền chính mình tích cóp được cùng cả số tiền bà Lý cho khi trước đưa cho bà Lý, lại lấy ra tới 50 tờ phiếu lấy nước và gạo của chính phủ cho cũng đưa hết cho bà Lý: “Mẹ, đây là tiền hiếu kính mười năm của con với mẹ, sau này mỗi tháng con đều trở về gửi tiền cùng phiếu lấy gạo.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...