Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nói cách khác, những người này không chỉ là đồng nghiệp, mà còn là những người hàng xóm cũ đã sống trong khu tập thể hơn mười năm, những đứa trẻ lớn lên trong khu tập thể như Lâm Tĩnh và Phương Á Lan đều do họ theo dõi mà lớn lên.
Phương Á Lan làm việc trong xưởng may mặc đã nhiều năm, từ trước đến nay luôn giỏi tô vẽ vẻ bề ngoài của bản thân, cho nên danh tiếng đối đồng nghiệp luôn rất tốt.
Vì vậy, khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Phương Á Lan, hầu hết mọi người đều nhanh chóng tin lời cô ta, sôi nổi đứng ra hòa giải cho hai người:
"Đúng vậy, Tiểu Lâm, nhất định Tiểu Phương không cố ý làm ướt quần áo của cô, hãy tha lỗi cho Tiểu Phương đi!"
"Đúng vậy, dù sao cũng chỉ là Hội Ái Hữu mà thôi, cô cũng không có tổn thất gì, cho nên bỏ qua lần này đi?"
"Hội Ái Hữu đó, cách một hai năm xưởng sẽ tổ chức một lần, dù sao cô còn trẻ, nếu lần này bỏ lỡ Hội Ái Hữu, lần sau tham dự cũng không khác gì mấy."
"Nếu như cô thật sự sốt ruột như vật, tôi liền trở về tìm kiếm dùm cô, giới thiệu cho cô một đối tượng tốt."
"Đúng vậy, xưởng chúng ta nhiều người như vậy, quản lý có thể giới thiệu cho cô một đối tượng tốt."
Mọi người nói chuyện, cô một lời tôi một lời, lúc đầu còn vì Phương Á Lan mà nói chuyện, nhưng sau đó lại bắt đầu trêu chọc Lâm Tĩnh.
Nghe mọi người thảo luận, Phương Á Lan bí mật cười thầm, hiện tại hẳn là Lâm Tĩnh nên hoảng loạn, bây giờ là những năm 60, hận không thể gả ngay lập tức cũng không phải là một danh tiếng gì tốt!
Nhưng làm Phương Á Lan thất vọng rồi, Lâm Viêm không những không hoảng sợ vì những lời nghị luận của mọi người, mà còn ngẩng đầu nhìn về phía cô ta nói: "Cô vẫn nghĩ là tôi tức giận vì cô đã khiến tôi không thể tham gia được Hội Ái Hữu, mà không phải là vì cô cố tình chơi tôi, để tôi đợi bên ngoài giảng đường nửa tiếng?"
Đối mặt với câu hỏi đột ngột của Lâm Tĩnh, Phương Á Lan cũng không bối rối, vừa rồi giằng co một trận, khi cô ta quyết định thừa nhận là mình đã vô tình làm bẩn quần áo của Lâm Tĩnh, cô ta đã nghĩ ra cách đối phó với những câu hỏi của Lâm Tĩnh.
Phương Á Lan lấy tay trái che miệng một cách khoa trương, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Tĩnh Tĩnh, sao cô lại nghĩ như vậy? Chúng ta là bạn bè, tại sao tôi lại cố ý để cô đợi ở bên ngoài? Tôi thừa nhận, tối hôm qua tôi giúp cô đi mượn quần áo, mất một lúc lâu, nhưng cũng không có biện pháp nào khác.
Hiện tại đang là mùa hè, mọi người đều không mang theo áo khoác, tôi đã chạy đi hỏi nhiều người nhưng đều không mượn được quần áo, mới khiến cô phải chờ lâu như vậy, không phải tối hôm qua tôi đã giải thích với cô sao, lúc đó cô cũng không nói gì, làm sao qua một đêm lại đột nhiên, đột nhiên.
.
.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...