Có trưởng bối mở miệng, Lưu Thúy cũng không tiện nói gì.
Đành phải phẫn nộ lui về.
Lưng của Hứa lão tuy còng một chút, nhưng bối phận cao.
Nói chuyện thật tốt! !
Chỉ nghe ông ấy còn nói: "Chú hai Quốc Hoa là liệt sĩ, liệt sĩ không thể không có hậu, tôi cảm thấy Quốc Hoa làm con thừa tự qua đó là chuyện tốt, cậu nói xem đội trưởng Hà?"
Hà Bình gật đầu, "Ừ, không tệ.
Như vậy đi, một bản ba phần, bọn họ ấn dấu tay tôi sẽ cầm đi đưa báo cáo.
”
Hứa Vân Lan đối với kết quả này xem như hài lòng.
Trở thành người nhà liệt sĩ, cũng xem như nhân họa đắc phúc.
Ấn xong dấu tay, Hứa Quốc Hoa ở trong mắt người ngoài đã phân rõ giới hạn với một nhà Trần Đại Ny.
Hứa Quốc Hoa về sau gọi Trần Đại Ny là bác dâu cả, Trần Đại Ny cho dù muốn khoa tay múa chân với chuyện của một nhà Hứa Quốc Hoa, cũng phải cân nhắc thân phận của mình.
Chờ Hà Bình cầm một phần văn thư đi báo cáo, mọi người mới tản đi.
Trần Đại Ny và Lưu Thúy, Hứa Vân Liên cũng mặt xám mày tro trở về sát vách.
Buổi chiều Hứa Quốc Hoa không có tâm tình đi làm, nằm ở trên kháng phảng phất bị rút hết khí lực cả người.
Sống nhiều năm như vậy, con cũng đã bốn đứa, còn phải làm con thừa tự cho người khác.
Trong lòng ai cũng không thoải mái.
Anh em Hứa Vân Lan bỏ lỡ thời gian đi học, ai cũng không muốn đi học.
Thời đại ăn không đủ no mặc không đủ ấm này, các học sinh trốn học là chuyện thường, giáo viên cũng đã tập mãi thành thói quen.
Thế là cả bốn cùng bỏ học.
Trương Tuệ Phương đứng ở trong sân, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cũng không có thúc giục các cô.
Chỉ chốc lát sau trong nhà Hứa Quốc Sinh bên cạnh truyền đến tiếng cãi nhau "leng keng", Hứa Vân Lan, Hứa Vân Lệ, Hứa Vân Cường và Hứa Vân Lôi đều vểnh tai lên.
Trương Tuệ Phương nói với bốn đứa nhỏ: "Trở về phòng! ! ”
Các cô nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được chút hưng phấn.
Hứa Vân Lan biết sẽ có kết quả này.
Cô đoán Hứa Quốc Sinh hiện tại khẳng định đang mắng Lưu Thúy không có đầu óc, trải qua một phen giải thích, Trần Đại Ny qua xúc động khẳng định cũng sẽ đấm ngực dậm chân.
Phòng bên cạnh kêu to, rất náo nhiệt.
Hứa Quốc Sinh đại khái còn đang nghĩ biện pháp cứu chữa.
Biện pháp cứu chữa, hơn phân nửa sẽ khiến cho cha Quốc Hoa nhân từ nương tay.
Lúc này vào phòng tiếp tục làm công tác tư tưởng cho Hứa Quốc Hoa.
Cô bò lên đầu giường đặt gần lò sưởi nói: "Cha, con biết cha vì chuyện nhận con thừa tự mà không vui.
Nhưng cha ngẫm lại mấy năm nay bọn họ đã cho cha thứ gì tốt, chẳng qua là động mồm động miệng, rồi sai khiến cha như con la.
Nếu như bà nội là bà nội ruột thì thôi đi, nhưng con nghe ý trong lời bà nội, cha cũng không phải con ruột.
”
Hứa Quốc Hoa phút chốc ngồi dậy, hốc mắt đỏ tươi.
“Bà nội nói vậy là do tức giận, một đứa bé như con thì biết cái gì.
Đừng lấy lời này nói bừa, lúc bà nội con sinh cha cũng không phải lén lút, cha làm sao có thể không phải con ruột.
”
Thái độ của Trần Đại Ny đối với ông ấy cho tới bây giờ luôn không tốt lắm, sai khiến cũng không đau lòng.
Ông ấy cũng lén lút điều tra thử.
Nhưng kết quả chính là mẹ quả thật sinh ra bốn đứa con, đứa thứ tư chính là mình.
Ông ấy thậm chí có một lần cho rằng đó là bởi vì mình còn chưa sinh ra đã khắc chết cha, trong lòng mẹ không thoải mái.
Chỉ cần mẹ vui vẻ, mình chịu nhiều uất ức chút cũng không có gì.
Hứa Vân Lan nghiêm túc nói: "Nhưng 'Hồ tam cô' cũng nói cha không phải con ruột của bà nội.
”
Trương Tuệ Phương lập tức tỉnh táo, "Con nói thật sao?”
Hứa Vân Lan trịnh trọng gật đầu.
“Hồ tam cô" ở nhà bọn họ đó là sự tồn tại của thần, "Hồ tam cô" có thể biến ra nhiều đồ ăn xa xỉ như vậy, chắc chắn sẽ không lấy thân phận Hứa Quốc Hoa ra đùa giỡn.
Ít nhất Trương Tuệ Phương cho là như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...