Lời này nói đến tâm khảm Trần Đại Ny.
Trần Đại Ny nhìn Hứa Quốc Hoa một cái, khuôn mặt khóc tang của Hứa Quốc Hoa làm cho Trần Đại Ny nhìn rất không thoải mái.
Xoa lưng nói: "Dù sao tôi cũng không trông cậy vào một nhà Quốc Hoa dưỡng lão chăm sóc cuối đời, phòng ở là do tôi định đoạt, bây giờ tôi bảo họ dọn đi, họ phải dọn đi.
”
Trưởng bối trong tộc cũng không có cách nào với Trần Đại Ny.
Đội trưởng sản xuất Hà Bình hai đầu đều không muốn đắc tội.
Hứa Vân Lan nằm ở bên tai Hứa Quốc Hoa nói mấy câu, Hứa Quốc Hoa đầu tiên là sửng sốt một hồi, sau đó đứng thẳng lên nói: "Mẹ nhất định phải tuyệt tình như vậy đúng không?”
Trần Đại Ny nghiêng đầu không nhìn ông ấy, "Đây là mày ép tao.
”
Hứa Quốc Hoa xoay người vái chào Hà Bình và trưởng bối trong tộc: "Đội trưởng Hà, các vị trưởng bối, cháu không biết làm sao lại đi tới một bước ngày hôm nay, thế nhưng mẹ quyết tâm muốn bỏ lại một nhà chúng tôi, một nhà chúng tôi cũng không thể phật ý mẹ.
Xem như chúng tôi hiếu thuận mẹ một lần nữa, cũng mời các vị làm chứng, hôm nay Hứa Quốc Hoa tôi tự động nhận làm con thừa tự cho chú hai, cũng để chú hai có truyền thừa hương khói.
”
Hiện trường trong nháy mắt sôi trào.
Tất cả mọi người không nghĩ tới sẽ là kết quả này, quần chúng ăn dưa đều khiếp sợ.
Hà Bình và trưởng bối tộc Hứa đều kinh ngạc.
Nhất là Hà Bình nhìn Hứa Vân Lan nảy ra chủ ý sau lưng.
Tính tình Hứa Quốc Hoa như thế nào, mọi người không thể rõ ràng hơn.
Ai cũng không nghĩ tới Hứa Quốc Hoa lại sinh ra một cô gái có năng lực như vậy.
Có thể nghĩ đến rút củi dưới đáy nồi, đẩy vào chỗ chết rồi mới sống, xem như là phản tướng Trần Đại Ny một quân.
Trần Đại Ny thiếu chút nữa thở hết hơi, nguyên nhân ban đầu tới đây chính là muốn nắm cả nhà Hứa Quốc Sinh ở trong tay, không nghĩ tới càng đẩy càng xa.
Hiện tại đâm lao phải theo lao, muốn cứu vãn cũng không có biện pháp.
Quay đầu nhìn về phía Lưu Thúy, Lưu Thúy cũng không nhịn được.
Cứ tiếp tục phát triển như vậy, một nhà Hứa Quốc Hoa ngược lại danh chính ngôn thuận có được nhà ở, còn thoát khỏi trách nhiệm phụng dưỡng Trần Đại Ny.
Hạ giọng nói với Hứa Vân Liên: "Mau đi tìm cha con lại đây.
”
Hứa Vân Liên: "! ! ”
Hứa Vân Lan đã sớm lưu ý nhất cử nhất động của Lưu Thúy và Hứa Vân Liên, vất vả lắm mới đi đến bước này, không nên bị Hứa Quốc Sinh phá hư.
Nếu Hứa Quốc Sinh tới, chuyện nhận con thừa tự sẽ khó làm.
Lúc này ngăn cản Hứa Vân Liên: "Chị họ đừng quấy rầy bác cả, việc chân bác cả bị đánh gãy ai mà không biết.
Cha em coi trọng tình nghĩa anh em nhất, chuyện nhận con thừa tự cũng không phải rời khỏi nơi này, về sau còn có thể gặp lại.
Bác dâu cả không đau lòng bác cả, chúng em còn đau lòng.
”
Hứa Quốc Hoa cũng không muốn Hứa Quốc Sinh kéo chân gãy qua lại giày vò, nói với trưởng bối trong tộc: "Chú năm chí tới viết văn thư đi, mọi người đều làm chứng, không cần quấy nhiễu anh cả cháu, miễn cho ảnh hưởng chuyện dưỡng thương của anh ấy.
”
Hứa Vân Liên dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, làm sao xử lý loại tình huống này, càng không biết trong này sẽ liên quan đến cái gì.
Chỉ tưởng rằng Hứa Quốc Hoa và Hứa Vân Lan thật sự quan tâm cha mình, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào không đúng, nói không nên lời.
Lưu Thúy vội vàng trong lòng, muốn thừa dịp mọi người không chú ý chuồn về.
Nếu quả thật để Hứa Quốc Hoa làm con thừa tự cho chú hai, vậy một nhà Hứa Quốc Hoa sẽ trở thành con cái liệt sĩ, hưởng thụ ưu đãi!
Hứa Quốc Sinh nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.
Nhưng giây tiếp theo lại bị trưởng bối Hứa lão gọi lại, "Vợ Quốc Sinh đừng đi, lát nữa cô thay Quốc Sinh ấn dấu tay.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...