Trong đó cũng không thiếu phụ huynh của bạn học cùng lớp.
Hứa Vân Cường lúc này ngạo kiều nói: "Cặp sách này không phải mua, là mẹ tôi làm.
"
Hứa Vân Lan cười trộm.
Đã sớm nhìn ra anh cả không muốn đeo, hiện tại trả lời nhanh hơn bất cứ ai.
Sau khi đến trường học, Hứa Vân Liên thoáng nhìn cặp sách của bốn người bọn họ, cười đến không đứng thẳng nổi thắt lưng.
"Các người đã bao giờ nghe đến một câu nói chưa?"
Hứa Vân Lan biết Hứa Vân Liên muốn biểu đạt gì, trực tiếp không nhìn Hứa Vân Liên.
Hứa Vân Lệ trừng mắt nhìn Hứa Vân Liên một cái, cúi đầu ghép vần.
Bạn học bên cạnh quay đầu lại hỏi: "Nói gì?"
Hứa Vân Liên đắc ý nói: "Đông Thi bắt chước.
"
Điền Kiến Quốc đã kể cho bọn họ nghe câu chuyện này, các bạn học đều cười ha ha.
Hứa Vân Liên cười lớn tiếng nhất.
Hứa Vân Lan bẻ một miếng tẩy nhỏ, nhắm vào Hứa Vân Liên ném qua.
Thật sự trùng hợp, cục tẩy vừa vặn rơi vào trong miệng Hứa Vân Liên.
Hứa Vân Liên phun cục tẩy ra, rống giận: "Hứa Vân Lan - -"
Hứa Vân Lan không chút hoang mang nói: "Ôi, ngại quá.
Đuâ cho chị tôi một cục tẩy, không nhắm chuẩn.
"
Hứa Vân Liên nhất quyết không buông tha: "Mày chính là cố ý.
"
"Ồn ào cái gì mà ồn ào!"
Điền Kiến Quốc đi lên bục giảng, không vui hù dọa một câu.
Hứa Vân Liên vẫn rất sợ giáo viên, lập tức thành thật.
Thời đại này ngoại trừ Hứa Vân Lan, gần như không có học sinh nào không sợ thầy cô, hơn nữa bọn họ mới lên lớp một, lời của thầy cô chính là thánh chỉ.
Hứa Vân Lan ở vị trí gần cửa sổ, đã sớm nhìn thấy bóng dáng Điền Kiến Quốc.
Điền Kiến Quốc dạy ngữ văn xong, dạy toán.
Buổi chiều tan học sớm, cũng không để lại bài tập.
Bốn anh em họ tan học không trực tiếp về nhà, mà đi cắt cỏ heo, nhặt củi.
Cắt cỏ heo, nhặt củi có thể kiếm tiền, đây cũng là chuyện bốn anh em bọn họ thương lượng trước đó.
Giảm bớt gánh nặng cho gia đình
Con cái của người nghèo sớm quản gia, bốn anh em ai cũng không già mồm cãi láo.
Trời tối mới trở về, cùng Hứa Quốc Hoa một trước một sau về đến nhà.
Thức ăn của Hứa Quốc Hoa ở xưởng mộc không tệ, sáng sớm một chiếc bánh ngô, một chén cháo;
Buổi trưa hai chiếc bánh ngô, một chén cháo; Buổi tối một chiếc bánh ngô, một chén cháo.
So với căn tin, quả thật tốt hơn rất nhiều.
Trương Tuệ Phương cũng rất thỏa mãn.
Hứa Quốc Hoa là trụ cột trong nhà, trụ cột ăn ngon, so với cả nhà bọn họ ăn ngon còn vui vẻ hơn.
Chỉ là cháo loãng hơi nguội thôi.
Hai ngày nay có "Hồ tam cô" chăm sóc, thức ăn nhà các cô không tệ.
Lúc này cháo lạnh ai cũng không muốn ăn.
Hứa Vân Lan lén lút nấu sáu bát mì ăn liền ở trong không gian, sau đó cầm bát trong nhà đi vào múc ra, lại thừa dịp mọi người không chú ý đặt trước bài vị "Hồ tam cô".
Mì ăn liền thơm nồng, Hứa Vân Lôi ngửi mùi liền tìm tới.
Trương Tuệ Phương vừa thấy loại tình cảnh này, vội vàng dâng hương cho "Hồ tam cô".
Hứa Quốc Hoa ăn cơm ở xưởng mộc, lại không nhịn được ăn thêm một chén.
Hứa Vân Cường ngay cả bát cũng liếm sạch sẽ.
Hứa Vân Lệ thưởng thức từng sợi một, sợ bỏ lỡ món ngon.
Hứa Vân Lôi vù vù ăn xong một chén, bụng nhỏ ăn trơn tru.
Hứa Vân Lan kiếp trước ăn mì ăn liền bị tổn thương dạ dày, về sau qua bao nhiêu năm không ăn mì ăn liền nữa.
Hiện tại bị người nhà nhiệt tình ăn mì ăn liền lây nhiễm, lại tìm về cảm giác ăn mì ăn liền lúc ban đầu.
Sau khi ăn cơm xong, mùi mì ăn liền trong phòng rất lâu không tiêu tan được.
Hứa Vân Cường hít hít mũi nói: "Ngửi thấy mùi này, cũng cảm thấy đặc biệt hạnh phúc.
Đúng rồi Vân Lan, "Hồ tam cô" có nói với con đây là mì gì không?"
Bọn họ chỉ biết ăn, còn không biết thứ này gọi là gì.
Câu hỏi này khiến Hứa Vân Lan bối rối.
Mì ăn liền phải tới năm 70 mới truyền ra trong nước, bây giờ là năm 60, sớm hơn mười năm.
Hứa Vân Lôi cũng tò mò hỏi: "Đúng vậy chị hai, thứ này gọi là mì gì? Ăn quá ngon!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...