Trong lòng bác sĩ Phùng rất hài lòng, ngoài miệng lại nói: "Hương lý hương thân, nói lời này quá khách khí.
Nói đi cũng phải nói lại, anh vẫn cảm thấy em làm băng ghế nhỏ là tốt nhất.
”
Hứa Quốc Hoa liên tục nói: "Quá khen, quá khen.
”
Bác sĩ Phùng vừa vào phòng, Hứa Vân Lan kêu một tiếng: "Bác Phùng! ”
Bác sĩ Phùng lên tiếng, lấy tay sờ trán thầy Lục, lại sờ sờ trán mình, phát hiện thầy Lục quả thật có hơi sốt, nhưng sốt cũng không quá nghiêm trọng.
Anh hỏi: "Triệu chứng này của cậu mấy ngày rồi?"
Thầy Lục vừa rồi cũng nghe được đối thoại của bọn họ, biết Hứa Quốc Hoa vì mình mới đi tìm bác sĩ Phùng hỗ trợ, thái độ không hề cường ngạnh.
Suy nghĩ một lát rồi nói: "Đã năm sáu ngày rồi.
”
Bác sĩ Phùng không phải người chuyên nghiệp, trước kia cũng chỉ là lang trung lang thang đi khắp hang cùng ngõ hẻm.
Hiện tại ở làm một hộ ở công xã Hồng Tinh, làm bác sĩ chân trần.
Y thuật cũng được mười dặm tám thôn công nhận.
Chỉ thấy bác sĩ Phùng lại bắt mạch cho thầy Lục nói: "Cảm mạo phong hàn, hơn nữa đói quá đầu, không có bệnh gì lớn.
Tôi lấy cho thầy mấy viên thuốc, nhưng phải uống sau bữa cơm.
”
Thầy Lục đẩy ra nói: "Không cần lấy thuốc, tôi hoạt động chút xuất ra thân mồ hôi là tốt rồi, anh xem tôi hiện tại trên người còn đổ mồ hôi đấy!"
Ông ấy không biết đó là Hứa Vân Lan cho ông ấy dùng thuốc hạ sốt, hiện tại đã có tác dụng.
Chỉ cảm thấy trên người ngoại trừ không có sức lực, so với lúc trước tốt hơn nhiều.
Bác sĩ Phùng cũng không cưỡng cầu, "Được, chính cậu chú ý chút.
”
Hứa Quốc Hoa có hơi buồn bực, "Chỉ đơn giản như vậy?”
Hứa Vân Lan làm bộ ngây thơ nói: "Cha, đơn giản không tốt sao, cha mau đi tiễn bác Phùng đi, ngẩn người nữa bác Phùng cũng đi xa rồi.
”
Bác sĩ Phùng đã đi tới cửa, Phùng Quốc Hoa vội vàng chạy tới.
Nhưng một lát sau lại lui về nói: "Tiểu Lan, cha đi sửa nóc nhà cho bác Phùng, lát nữa con tự về đi.
”
Hứa Vân Lan gật gật đầu, "Được, cha yên tâm đi đi.
”
Hiện tại năm tháng này không có bắt cóc trẻ con, đứa nhỏ của mình cũng không nuôi nổi, nào còn có lực bắt cóc con của người khác.
Chờ sau khi Hứa Quốc Hoa đi rồi, cô lại trở lại bên cạnh thầy Lục.
“Thầy Lục, thầy ngủ thêm một lát đi, cháu đun nước nóng cho thầy uống.
”
“Tiểu Lan cháu không cần lo cho thầy, mau trở về đi.
” Thầy Lục ngại làm phiền Hứa Vân Lan, Hứa Vân Lan cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi.
Ông ấy không có khí lực xuống giường, bắp chân nhỏ của Hứa Vân Lan động tác nhanh nhẹn, đã bỏ nước vào trong bình gốm.
Chuồng bò ở cửa thôn, bình thường không ai đến, nhặt củi cũng tiện.
Cô nhặt củi về, nhìn thầy Lục ngủ thiếp đi, dùng bật lửa châm lửa, sau đó đun nước.
Sau khi nước sôi, cô lại bỏ chút gạo vào bình gốm nấu thành cháo.
Sau khi nấu cháo xong, thầy Lục còn chưa tỉnh, cô bưng cháo vào nhà, sau đó lặng lẽ rời đi.
Dù sao cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ thầy Lục hỏi, cô sẽ nói cô không biết.
Cô chỉ đốt nước thôi.
Thầy Lục sẽ không hoài nghi một đứa trẻ như cô có khả năng lấy được gạo.
Dù sao ngay cả nhà các cô cũng không được ăn.
Sau khi cô trở về, Hứa Quốc Hoa còn chưa trở về.
Trương Tuệ Phương hỏi cô: "Sao con lại trở về một mình?”
Hứa Vân Lan bỏ qua chuyện mình nấu cơm và cho thầy Lục ăn bánh bao đút thuốc, kể lại chuyện thầy Lục bị bệnh và cha tìm bác sĩ, giúp bác sĩ Phùng làm việc.
Trương Tuệ Phương gật đầu: "Lần trước bác sĩ tìm Phùng khám bệnh đã nói giúp người ta sửa nóc nhà, hiện tại vừa vặn cùng sửa.
”
Hứa Vân Lan nhìn một vòng, không thấy Hứa Vân Cường, Hứa Vân Lệ và Hứa Vân Lôi, nghi hoặc nói: "Anh chị đi đâu rồi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...