Hứa Vân Lan lúc này mới nói: "Cha, năm tháng này vẫn là ăn thịt tươi mới yên tâm, thịt kia đã nấu chín, cắt miếng nhỏ như vậy, ai nhìn ra được là thịt gì!"
Hứa Quốc Hoa không thèm để ý nói: "Có gì đâu, chỉ cần không phải thịt người chết là được.
”
Hứa Vân Lan sâu kín nói: "Ai có thể cam đoan không phải chứ?”
Hứa Quốc Hoa rùng mình một cái, "Con nhóc này nói hươu nói vượn.
”
Trương Tuệ Phương lại phụ họa nói: "Có gì là không thể, lúc mua thịt phải nhìn kỹ chút.
”
Hứa Quốc Hoa có sắc mặt khó coi, đã hạ quyết tâm, cho dù không mua, lần sau đi cũng phải nhìn kỹ xem rốt cuộc là thịt gì.
Hôm nay còn chưa sáng, ba người Hứa Vân Cường vẫn còn đang ngủ.
Hứa Vân Lan lại chui vào ổ chăn.
Trương Tuệ Phương bỏ thức ăn mới mua về vào vại gạo, đậy nắp lại, định chờ sáng sớm bọn nhỏ tỉnh lại cùng nhau ăn.
Sau đó cũng chui vào ổ chăn cùng Hứa Quốc Hoa đếm tiền dưới ánh đèn dầu lờ mờ.
Đây là một con số rất lớn đối với gia đình họ.
Tiêu như thế nào, tiêu bao nhiêu, đều phải lên kế hoạch.
Hứa Vân Lan nhắm hai mắt, tiến vào không gian.
Cô ngồi ở xe Jeep lớn với giai điệu nhẹ nhàng, sau đó tìm kiếm từng trang một những gì có thể được sử dụng ngay bây giờ.
Cuối cùng chọn một chiếc nồi sắt đủ cho gia đình sáu người có thể dùng, sau đó lại chọn muỗng sắt và một bếp sắt dùng để đốt củi.
Luôn ăn đồ nguội, đối với dạ dày cũng không tốt.
Cô cũng không muốn đời này lại bị ung thư dạ dày.
Đau dạ dày, thật sự là muốn chết.
Không riêng gì cô phải chú ý, người nhà cũng phải chú ý mới được.
Trong mơ mơ màng màng, cô không biết đã ngủ lúc nào.
Mở mắt ra, Hứa Quốc Hoa đã mua cơm về.
Vẫn là cháo và bánh bao rơm cứng như đá.
Cô quyết đoán len lén bỏ sáu chiếc bánh bao vào trong vại gạo.
Ngày hôm qua Hứa Quốc Hoa ăn bánh bao rơm đến bây giờ vẫn không đi toilet, nhưng ông ấy cũng không coi ra gì.
Kể từ khi ăn ít, chuyện này thường xuyên xảy ra.
Hứa Vân Lan lại không cho phép ông ấy ăn nữa.
“Cha, cha ăn bánh bao trước, con ăn chiếc cái bánh này.
”
Cô đưa phần bánh bao của mình và bánh bao của Hứa Quốc Hoa cho Hứa Quốc Hoa.
Hứa Quốc Hoa tất nhiên không nỡ để đứa nhỏ ăn kém hơn mình, làm bộ tức giận nói: "Đưa bánh bao rơm cho ba, các con ăn phần bánh bao của ba đi.
”
Hứa Vân Lan kiên trì nói: "Nếu không chúng ta đều ăn bánh bao, chiếc bánh bao rơm này giữ lại lần sau Hồ tam cô không cho chúng ta đồ ăn nữa rồi ăn.
”
“Em thấy được đấy.
” Trương Tuệ Phương bóc trứng gà, sau đó cẩn thận cất vỏ trứng đi.
Mỗi người một chiếc bánh bao, một quả trứng gà, một miếng dưa muối khô.
Trên mặt mọi người đều tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Hứa Vân Lan tách bánh bao ra, sau đó nhét trứng gà và dưa muối khô vào, ăn như bánh bao nhân thịt.
Hứa Vân Lôi tò mò hỏi: "Chị hai sao chị lại ăn như vậy?”
Hứa Vân Lan cười nói: "Ăn như vậy lại càng thơm!”
Kiếp trước khi cô mới vừa buôn bán, cũng là như vậy ăn, bớt việc.
Khác biệt chính là, hiện tại có cháo ấm áp, có người nhà tươi cười tràn đầy.
Hứa Vân Lôi học theo, cũng làm một chiếc "bánh bao nhân thịt" đơn giản.
Trứng gà của Hứa Vân Lệ đã ăn xong, đành phải gắp dưa muối khô vào.
Hứa Vân Cường lại cũng muốn học, nhưng bánh bao và trứng gà của anh ấy đều đã ăn xong.
Ngay cả dưa muối khô cũng ăn không còn gì.
Ăn xong không có cảm giác gì, vẫn cảm thấy đói.
Hứa Vân Lan biết Hứa Vân Cường đang là lúc lớn lên, ăn ít khẳng định không được.
Dinh dưỡng theo không kịp, rất dễ thiếu canxi.
Mở miệng nói: "Mẹ, mẹ lại cho anh cả ăn trứng gà đi!”
Trương Tuệ Phương bất đắc dĩ lắc đầu, lại cho Hứa Vân Cường một quả trứng gà.
Cũng may là trứng gà có dư cho anh ấy ăn, đổi lại thường ngày, vậy khẳng định là không có.
Hứa Vân Cường ăn đến vẻ mặt vui vẻ.
Đột nhiên bên ngoài có một thanh âm trong trẻo gọi: "Thím hai có nhà không?”
Hứa Vân Lan từ trong lỗ thủng giấy dán cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Hứa Vân Liên cầm trong tay một chiếc bình sành đang đứng ở trong sân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...