Bốn anh em Hứa Vân Lan đi theo Trương Tuệ Phương đến nhà bác cả.
Nhìn bộ dáng hưng phấn của Hứa Vân Cường, Hứa Vân Lệ, cô đoán bọn họ nhất định ôm ý nghĩ giống như mình.
Đều muốn nhìn xem bác cả bình thường luôn dựa vào nhà các cô tìm cảm giác tồn tại chật vật cỡ nào.
Ai ngờ mới vừa vào sân, chợt nghe thấy Trần Đại Ny vỗ bàn tức giận mắng: "Đám sói mắt trắng này, cháu nói là thật, trong phòng bọn họ thật sự có mùi thịt?"
Cửa sổ dán giấy không cách âm, rất nhanh lại nghe thấy Hứa Vân Liên nói: "Ai ôi bà nội, cái mũi của cháu bà còn không tin à.
Tháng trước thịt bà cho chúng cháu chính là mùi này, cháu sẽ không ngửi nhầm đâu."
Hứa Vân Lan đẩy mạnh cửa đi vào, "Thịt ăn ngon không?"
Trần Đại Ny và Hứa Vân Liên sợ hết hồn.
Trần Đại Ny qua cơn chột dạ, lập tức chỉ vào mũi Hứa Vân Lan mắng: "Con nhóc chết tiệt, chúng ta ăn thịt làm sao vậy, chúng tao đã ở riêng, chúng tao ăn thịt mày cũng đừng xen vào.”
Hứa Vân Lan lúc này oán hận lại nói: "Đúng vậy, chúng ta đã phân gia.
Đừng nói nhà chúng cháu không có ăn thịt, xem như ăn thịt lại có quan hệ gì với các người!"
Trần Đại Ny nghẹn lời.
Hứa Vân Liên chống eo nói: "Bà nội nói thế nào cũng là trưởng bối của chúng ta, có đồ ăn ngon tất nhiên là phải cho bà ăn trước.”
Trần Đại Ny khen ngợi nhìn Hứa Vân Liên, "Vân Liên nói đúng, các người ăn một mình, chính là sói mắt trắng.”
Hứa Vân Lôi vươn cổ nói: "Chúng ta không có ăn một mình.”
Trương Tuệ Phương sợ con trai nhỏ nói lỡ miệng, vội vàng nói: "Mẹ, lời này của người không đúng, hôm nay cả nhà chúng ta vì chuyện của anh cả, ngay cả chút đồ ăn sáng cũng chưa ăn.”
Hứa Vân Lan nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của Hứa Vân Lôi, nháy mắt với Hứa Vân Lôi.
Không ngờ Hứa Vân Lôi lại hiểu.
Oa oa mà khóc lên: "Cha vì cứu bác cả, ném bình sành ở căn tin công xã.
Chúng cháu hiện tại cũng chưa ăn cơm, Lôi Lôi đói......!hu hu hu......”
Hứa Vân Cường và Hứa Vân Lệ cũng phối hợp đỏ hốc mắt.
Hứa Vân Lôi thì một chiếc bánh bao lớn là có thể ăn no, nhưng hai người họ căn bản chưa ăn no.
Nhất là Hứa Vân Cường.
Hiện nay nói đến mất bình sành, đau lòng không thôi.
Bữa cơm tiếp theo còn không nhất định có thể ăn được đâu!
Càng nghĩ càng đau lòng, hai người cũng "cạch cạch", "cạch cạch" rơi nước mắt.
Hứa Vân Lan thì là nhớ tới kiếp trước một nhà mấy người đều là vì lấp đầy bụng mà mất mạng, bi thương trong lòng, không khỏi đỏ hốc mắt.
Trương Tuệ Phương vừa thấy bọn nhỏ phối hợp như vậy, nắm tay nói: "Bếp núc nhà chúng con không nấu cơm gì cũng không có, hiện tại ngay cả đồ xới cơm cũng mất.
Đừng nói cơm sáng chưa ăn, cơm sau này cũng không biết lấy gì để múc.”
“Mẹ ở bên ngoài vẫn tuyên dương một chén nước công bằng, dỗ Quốc Hoa giống như trâu giúp các người làm việc, hôm nay cũng không thể nhìn cả nhà chúng con chết đói đúng không! Nếu không mẹ cho chúng con mượn một chiếc bình sành trước.”
Sắc mặt Trần Đại Ny đỏ bừng, "Chúng ta đã ở riêng.
Hiện tại nhà ai cũng không dễ chịu, chết đói hay không chết mặc cho số phận đi! Tao giúp các người, làm sao xứng với anh cả các người.”
Hứa Vân Lan cười lạnh trong lòng, hờ hững nói: "Đúng vậy, khi các người vụng trộm ăn thịt, có nghĩ tới có lỗi với một đứa con trai khác hay không.
Huống hồ mẹ cháu nói mượn bình sành, cũng không phải xin luôn, chẳng lẽ cha cháu không phải thân sinh của bà?"
Trần Đại Ny ngụy biện: "Vớ vẩn! Cha mày đương nhiên là con ruột của tao.
Chút thịt kia ngay cả nhét kẽ răng cũng không đủ, chúng tao cũng miễn cưỡng uống một ngụm canh.”
Có phải con ruột hay không còn phải chờ khảo chứng.
Cùng là con ruột, khác biệt lại lớn như vậy.
Còn có, cô nhớ rõ kiếp trước hình như có một đôi vợ chồng già đến thôn các cô tìm con trai.
Nhưng, khi đó cha đã qua đời nhiều năm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...