Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh Lâu không gạt người, đích thật là nhặt không được.
Ô Đào trái phải lắc lư, cũng không nhặt được cái gì, thật ra cũng không xem như là uổng phí, thị trường phế phẩm căn bản không ai cần, bé nhặt được lõi than, phỏng chừng cũng không đổi được thành tiền.
Cái này làm cho bé tuyệt vọng vô cùng, ngày hôm sau bé biết bé phải bận rộn một ngày, cũng tuyệt đối không có khả trăng có hai đồng bảy kia, không có khả năng.
Nhặt lõi than là việc làm của trẻ con nhà nghèo, phát tài không nổi, thật nhiều công việc khác có thể làm, người không đi làm mới phải đi nhặt lõi than.
Trong lòng bé nổi lên ngọn lửa, dường như bị cây châm đâm vào, trái phải phồng lên không thoát ra được.
Ninh Diệu Hương dĩ nhiên cũng nhìn ra, cười nhạo một tiếng: “Con đấy, đến đây nhìn rõ xem bản thân là ai! Chính là cái mệnh này!”
Nhất thời xoay người vội, trong miệng vẫn nhắc mãi: “Cha con chính là loại người đó, là người có vận mệnh mơ mơ hồ hồ mà sống, kết quả khá khen cho ông ta, phút cuối cùng còn liên lụy cả nhà, hại cả đời mẹ, nếu không phải ông ta, mẹ! ”
Ninh Diệu Hương dong dài mà nói những lời đó, Ô Đào nghe không vào, hiện giờ trong lòng bé chỉ cảm thấy tràn đầy đau khổ, bé xong rồi, không còn trông cậy vào gì nữa.
Cả đời cứ như vậy.
Bé cố gắng nhớ lại, nghĩ tới bộ phim phóng sự kia, bị mọi người đồng tình tiếc hận, mọi người đều cảm thấy bé thật sự đáng thương.
Bé lại nghĩ tới đại viện Hồ lão thái thái bên cách vách, đó là một người tỉ mỉ, áo dài đằng trước luôn là đừng xuống tay lụa, có một lần một nhìn bé, quay đầu cùng người khác nói: “Nhìn, đây là con gái của Giang gia, mệnh khổ mà.
”
Bé lúc ấy không hiểu, không rõ người khác sao nói bé mệnh khổ, hiện tại, bé đột nhiên hiểu ra.
Đây là khổ cả đời!
Sáng sớm hôm sau, Huân Tử tới tìm bé, tìm bé cùng đi nhặt lõi than, bé lại lắc lắc đầu, bé không nghĩ phải liều mạng như vậy, cảm thấy không thú vị, kiếm không đủ, còn thiếu hai đồng bảy nữa.
Ninh Diệu Hương nấu cơm chính, gọi bé, cho bé năm phân tiền, bảo bé đi mua năm phân tiền nước tương.
Ninh Diệu Hương nhìn bé: “Sao con không đi nhặt lõi than đi?”
Ô Đào gục đầu xuống: “Nhặt thì thế nào, dù sao cũng uổng phí, cũng không nhiều tiền.
”
Ninh Diệu Hương nhíu mày.
Ninh diệu hương: “Ngươi đứa nhỏ này ăn nói bậy gì đó!”
Ô Đào: “Con sao lại ăn nói bậy chứ, mọi người đều nói như vậy, con cũng cảm thấy như vậy, người khác cũng cảm thấy như vậy!”
Nói xong, bé liền cầm năm phân tiền đi đến cửa hàng tạp hóa.
Ai ngờ thật sự trùng hợp, cửa hàng tạp hóa nói không có, nước tương đã thấy đáy, mới bảo người ở Cung Tiêu Xã chuyển đến, còn chưa đem về tới.
Ô Đào liền đi ra, nghĩ tới ở phía tây ở cảnh sơn có một cửa hàng tạp hóa, bé liền đi tới đó.
Bé cứ vậy chầm chậm đi tới, đi tới cảnh sơn có một cửa hàng tạp hóa, muốn mua nước tương.
Bé đưa ra năm phân tiền, mua nước tương, vừa hay có người tới mua giấy, người bán hàng cầm đi cho người đó, người đó nói không phải loại này, bắt đầu khoa tay múa chân cứ như vậy như vậy.
Vì thế, người bán hàng liền đi tới phía đông của quầy lấy, người đó cũng đi theo để nhìn xem.
Ô Đào vừa đi ra cửa, đôi mắt liền bị tiền ở trên quầy hấp dẫn.
Đó là một xấp năm đồng tiền, đặt ở trên quầy.
Bé ngẩng đầu, nhìn hai người kia, người bán hàng đang giới thiệu phích nước nóng cho khách hàng kia, hai người cũng chưa thấy năm đồng tiền kia.
Ánh mắt của Ô Đào một lần nữa dừng ở trên năm đồng tiền kia.
Bé gắt gao nhìn chằm chằm.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...