“Thành giao.
Lăng thanh niên trí thức, hôm nay cô nấu món gì vậy, thơm quá.
Ngày mai có thể nấu món này nữa không?” Trâu Tư Khang hoàn toàn không hiểu khách sáo là gì, trực tiếp đề nghị.
Thấy Lăng Vân Duyệt không phản ứng gì, hắn ta tiếp tục nói: “Lăng thanh niên trí thức, để tỏ vẻ thành ý, tôi cũng chia sẻ một bí mật của tôi với cô nhé.”
Lăng Vân Duyệt tò mò, dựng tai lên lắng nghe.
“Kỳ thật, tôi biết đi săn.
Nếu cô muốn ăn gì, cứ nói, tôi sẽ đi săn cho cô.
Thế nào, tôi là cô đồng hành tốt chứ?”
"Hắc, đào góc tường chủ nghĩa xã hội? Đầu cơ trục lợi? Đợi lát nữa, đi săn? Cho nên bệnh của anh cũng là giả vờ, tôi liền biết." Lăng Vân Duyệt nhớ tới lúc trước tức giận nghiến răng nghiến lợi nói.
"Này tôi nhưng chưa nói a." Trâu Tư Khang không đáp lời cô, nói xong trực tiếp hướng thanh niên trí thức điểm đi đến.
Lăng Vân Duyệt ở phía sau tức giận đuổi theo, còn muốn ăn ngon, nằm mơ đi.
Sáng sớm, tiếng chuông báo thức làm công đúng giờ vang lên, cùng với đó là giọng nói không được hay cho lắm của Vương Ái Quốc.
Lăng Vân Duyệt có một tật xấu, đời trước những bài hát hay nghe cô đều sẽ đặt làm nhạc chuông điện thoại hoặc đồng hồ báo thức, kết quả mỗi lần chưa đến một tháng, bài hát đó sẽ trở thành bài hát cô ghét nhất không gì sánh nổi.
Lấy đại đội trưởng như vậy, cô có chút sợ hãi sau này nghe được giọng nói của Vương Ái Quốc sẽ có cảm giác muốn chạy trốn.
Hiện tại còn chưa đến mùa thu hoạch, cỏ trong đất cũng đã nhổ xong, phân cũng bón rồi, đại đội trưởng thật sự sắp xếp không được việc gì, lại không cho mọi người nghỉ ngơi, khiến cho tập thể hoảng sợ.
Cũng là lúc này, Vương Đại Chủy mới phát hiện ra sức lực của Lăng thanh niên trí thức này khác hẳn với người thường, đây là nhặt được bảo bối a.
Vương Đại Chủy cuối cùng cũng nhận ra sức mạnh phi thường của Lăng Vân Duyệt.
Bà ta như bắt được vàng, vội vàng khen ngợi Lăng Vân Duyệt không bình thường và thay đổi thái độ 180 độ.
"Lăng thanh niên trí thức, từ lần đầu tiên nhìn thấy cháu, thím đã biết cháu không đơn giản.
Không ngờ một cô gái yếu đuối như cháu lại có sức mạnh phi thường như vậy.
Nhờ có cháu mà tổ của thím mỗi ngày kiếm được mười công điểm."
Vương Đại Chủy tưởng tượng rất đẹp, nhưng bà ta gặp phải Lăng Vân Duyệt là người không dễ đối phó.
"Đúng không thím, cháu nói đây là duyên phận mà.
Nhưng cháu không thể cưỡng cầu chuyện công điểm được."
"Sao có thể chứ? Cháu không phải rất khỏe sao? Việc này chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao?" Vương Đại Chủy có chút kích động.
Chẳng lẽ công điểm đến miệng còn có thể bay đi?
"Thím đừng hy vọng vào cháu.
Cháu là một nữ thanh niên trí thức yếu đuối, làm việc không thành thạo.
Theo cháu, thím nên dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình.
Cháu tin tưởng tổ của thím vẫn có thể dựa vào sức mình."
Lăng Vân Duyệt trực tiếp phá vỡ mộng đẹp của Vương Đại Chủy, còn tặng kèm bà ta một "chiếc mũ cao".
Kết quả sau một buổi chiều, Vương Đại Chủy nhận ra rằng công việc của bà ta và Lăng Vân Duyệt vẫn chia đều, ai cũng không chiếm được lợi thế gì.
Bà ta hiểu rằng không chiếm được lợi thế đồng nghĩa với việc phải làm việc mệt mỏi.
Lăng Vân Duyệt luôn bám sát tiến độ của bà ta.
Bà ta làm nhanh, Lăng Vân Duyệt cũng làm nhanh.
Bà ta nghỉ ngơi, Lăng Vân Duyệt cũng nghỉ ngơi.
Điều này khiến bà ta tức chết nhưng lại không có cách nào.
Cuộc sống cứ thế lặp đi lặp lại từng ngày.
Sau khi Lưu Lão Căn mang lu về, Lăng Vân Duyệt bắt đầu vội vã làm rau ngâm.
Cô không giỏi việc này, nên với tâm lý "chẳng ngại hỏi người", Lăng Vân Duyệt đã đến thỉnh giáo thím Mã, kết hợp với những video xem trên mạng trước đây, cô còn tự ý cho thêm một ít nước linh tuyền.
Ngon hay không là do trời định, dù sao cô cũng đã cố gắng hết sức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...