nhóm dịch: bánh baoLạc Kỳ lau đi nước mắt khóe mắt, cười nhẹ một tiếng, cảm ơn người phụ nữ kia: “Cám ơn đồng chí, tôi sẽ qua đó.
”Lạc Kỳ đi theo hướng người phụ nữ đeo tay áo chỉ đi hai bước, lại bị thím ấy gọi lại: “Đồng chí, cô có mang theo bình nước sao?”Lạc Kỳ ngẩn ra, lập tức phản ứng lại.
Trong thời đại này, ngoài việc mang theo hành lý, thì mọi người sẽ mang theo một ly nước và một hộp cơm bằng nhôm, thuận tiện cho việc uống nước và ăn uống.
Nhưng Lạc Kỳ đã quen mang theo tiền giải quyết được mọi thứ, đối với những vấn đề thường thức mang theo thời đại này không biết cũng không nhớ rõ.
Nhưng mà ngay khi cô muốn trả lời không mang theo lại cảm thấy túi xách bỗng nhiên trầm xuống, Lạc Kỳ theo bản năng đưa tay sờ, sờ được một cái vật hình trụ, một tay còn không nắm được.
Trong lòng Lạc Kỳ đang đập thình thịch, mắt thấy người phụ nữ đeo tay áo trong mắt có chút hoài nghi, hàm răng Lạc Kỳ cắn một cái trong lòng thì hồi hộp, đưa tay từ trong túi lấy ra thứ hình trụ bỗng nhiên xuất hiện trong túi xách của cô.
Ngoài dự đoán của cô, lại phảng phất như trong dự liệu của cô, cô lấy từ trong túi ra rõ ràng chính là một cái cốc giữ nhiệt bằng sứ in hoa điểu, trên đó viết để phục vụ nhân dân.
Cô mỉm cười rồi nói với người phụ nữ tay áo màu đỏ: “Tôi có mang theo, nhưng không có nước.
”Người phụ nữ đeo huy chương tay áo đỏ nhìn thoáng qua cốc giữ nhiệt, nhìn thấy mấy chữ lớn phía trên, nụ cười trên mặt càng thân thiết hơn: “Mang theo là là được rồi, mau đi lấy nước đi, bằng không lát nữa nước sẽ hết đấy.
”Lạc Kỳ đáp một tiếng: “Cám ơn đồng chí, tôi đi đây.
”Người phụ nữ đeo hồng tụ chương liên tục nói không khách khí, còn vô cùng nhiệt tình hỏi Lạc Kỳ có cần thím ấy dẫn đường hay không, Lạc Kỳ Khách khách khí từ chối.
Sau khi nói lời tạm biệt với người phụ nữ đeo tay áo đỏ, Lạc Kỳ xoay người đi về phía ban quản lý nhà ga, cô cúi đầu nhìn chiếc cốc giữ nhiệt trong tay.
Nhân dịp kỷ niệm 70 năm thành lập nước, đơn vị của họ đã thổi một làn gió hoài cổ, từ lãnh đạo xuống đã sử dụng tất cả các loại cốc men, cốc giữ nhiệt.
Mà Lạc Kỳ có một bộ trưởng thời thời khắc khắc muốn nịnh hót kẻ khác, ông ta nhìn thấy các lãnh đạo dùng chén gió hoài cổ, không đến hai ngày liền tự mình làm một cái.
Sau khi ông ta làm xong, toàn bộ người trong văn phòng đều làm theo, vì theo kịp trào lưu để không bị lạc hậu, Lạc Kỳ cũng mua một cái.
Cô mua hoa mẫu đơn hoa điểu còn mang theo đồ án, vì gom đủ tiền bưu kiện, Lạc Kỳ lại ở trong cửa hàng kia mua hai cái hộp cơm bằng nhôm, thứ này thoạt nhìn rất xấu xí, nhưng Lạc Kỳ cảm thấy lấy ra làm cơm hấp tươi mới cũng được.
Trái tim theo ý niệm khẽ động, ngay khi suy nghĩ của cô hình thành, túi xách của cô lại nặng hơn, cô nhìn vào trong túi xách, bên trong vừa vặn có hai hộp cơm nhôm mới tinh xếp chồng lên nhau.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...