nhóm dịch: bánh baoỞ nhà ngây người hai năm, khó khăn lắm mới gả ra ngoài, tuy rằng gả cho người đã kết hôn một lần còn có một đứa con trai, tuổi cũng lớn một chút, nhưng người ta có bản lĩnh, sớm đã gia nhập quân đội, hiện tại đều thành đại đội trưởng, đại đội trưởng hai mươi bảy tuổi, còn là một binh lính nông thôn, nghe nói còn từng đi học trường quân đội, thăng chức là chuyện sớm muộn gì.
Điều kiện như vậy chắc chắn tương lai tiền đồ vô lượng.
Lương Lan Hương tự biết mình, con gái nhà mình tuy rằng xinh đẹp, nhưng có thanh danh như bây giờ, cô muốn tìm một đàn ông tốt hơn Lục Kính Quân quả thực so với lên trời còn khó hơn.
Ngày tân hôn, Lục Kính Quân được gọi về bộ đội, Lương Lan Hương không phải không tức giận, nhưng quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức, Lương Lan Hoa hiểu chuyện đó.
Nhưng Lương Lan Hoa trăm triệu lần không nghĩ tới Lục Kính Quân trở về bộ đội một chuyến liền bị thương, nếu truyền ra ngoài, cái danh khắc chồng của con gái coi như đinh đóng cột.
Lương Lan Hương càng nghĩ càng sốt ruột, thím ấy bất chấp tất cả, nắm lấy tay Lạc Kỳ liền đi đến nhà đại đội trưởng, đại đội trưởng vừa vặn là chú hai của La Hiểu Kỳ, đối với hôn sự của La Hiểu Kỳ, đại đội trưởng làm chú Hai đương nhiên cũng sốt ruột, không hỏi liền viết một tờ giấy giới thiệu đóng dấu công chương của đại đội thôn cho Lạc Kỳ.
Lạc Kỳ cầm thư giới thiệu vội vàng hoảng hốt rời đi.
Chờ ra khỏi địa giới thôn Thượng An, Lạc Kỳ lấy thư giới thiệu ra nhìn kỹ, sau đó cười tủm tỉm búng tay, cẩn thận gấp lại bỏ vào trong túi áo.
Cảm tạ Lạc tiên sinh cùng Trình phu nhân đời trước, để cho cô vì đòi tiền tiêu vặt mà luyện được bản lĩnh diễn xuất tốt.
Lạc Kỳ cũng không có cảm giác lừa gạt người La gia, cô không phải người của thế giới này, cô là một người thuộc thế hệ 9X, thật sự rất khó lý giải suy nghĩ của người thập niên sáu mươi.
Cô không thể đồng ý với ý tưởng rằng những người trong thời đại này không kết hôn thì không sống được.
Cô là một người độc lập, cô tiếp nhận giáo dục thế kỷ 21, để cho cô vì suy nghĩ của người La gia cùng Lục Kính Quân ở với nhau cả đời hiển nhiên không có khả năng.
Nhưng làm một đứa con nên làm tròn trách nhiệm của mình, cô sẽ không trốn tránh, La gia sau này có chuyện gì, cô nên cho tiền, nên dưỡng lão thì dưỡng lão, Lạc Kỳ sẽ không làm gì bừa bãi.
Lạc Kỳ cầm toàn bộ tài sản 50 đồng tiền mặt của nguyên chủ cùng với 20 đồng mà Lương Lan Hương vừa mới nhét cho cô làm tiền đường đi huyện.
Xã Vĩnh An các cô cách thị trấn rất xa, trước tiên cô ngồi một chiếc xe bò của đại đội thôn đi trấn, sau đó từ trấn đi xe buýt đến huyện.
Xe buýt thời đại này thật sự rất khó ngồi, xe lảo đảo căn bản lái không vững thì thôi, thỉnh thoảng xóc nảy một chút đó càng là vấn đề nhỏ, điều khiến Lạc Kỳ chịu không nổi nhất chính là mùi trong xe, mùi xăng xe trộn lẫn đủ loại vị trí còn có mùi gia cầm.
Hương vị thật sự là tiêu hồn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...