Lạc Kỳ vừa dứt lời, bọc trên giường ngay cả rác rưởi cũng đã không thấy đâu, đồng thời, cổ tay cô đau xót, Lạc Kỳ nâng cổ tay lên, trong miệng liên tục phun một tràng con mẹ nó.
Trên cổ tay cô không biết từ lúc nào có thêm một chấm tròn màu đỏ to bằng hạt đậu đỏ, cô nhìn kỹ một chút, sắc mặt càng ngày càng cổ quái.
Kỳ nghỉ lễ dài ngày tháng năm ngoái, Lạc Kỳ cùng mấy cô gái trong đơn vị văn thanh một phen, tự lái xe đi Tây Tạng du lịch, các cô ở Tây Tạng xem xong cung Điện Bố Đạt Lạp một đường lái xe đến Aden, trên đường các cô đi ngang qua một ngôi chùa nho nhỏ, Lạc Kỳ theo chị Vương tín Phật đi bái lạy, lúc đi ra cô và chị Vương tiêu tốn một ngàn đồng mua một chuỗi niệm châu.
Niệm Châu là dùng bồ xâu chuỗi, chỗ tiếp xúc có một hạt tương tư đậu màu đỏ, Lạc Kỳ cảm thấy rất đẹp, liền thỉnh thoảng lấy ra đeo một chút, ngày bị đâm chết cô vừa lúc mang theo một chuỗi Niệm Châu này.
Trong đầu Lạc Kỳ nhanh chóng chuyển động, nhớ lại những tiểu thuyết mang theo không gian mình đã đọc, cuối cùng, cô ngưng thần nhìn chằm chằm hạt đậu đỏ kia, hai phút trôi qua, ngay cả cái rắm cũng không có ấy chứ.
Lạc Kỳ không thể không đổi một phương pháp khác: “Tôi muốn đi vào.
”Lạc Kỳ lẩm bẩm ba lần, cô còn ở tại chỗ, một chút kỳ tích cũng không xảy ra, Lạc Kỳ cảm thấy giờ khắc này mình lẩm bẩm giống như một kẻ ngốc.
Lạc Kỳ vì ý nghĩ này mà trầm mặc trong chốc lát, sau đó cô dứt khoát quyết định buông tha tìm kiếm không gian.
Nói như thế nào nhỉ? Không có gì khó khăn trên thế giới, miễn là bạn sẵn sàng từ bỏ.
Lạc Kỳ là một người sảng khoái, đối với chuyện không làm được cô từ bỏ đặc biệt nhanh.
Lạc Kỳ khoái trá thay bộ đồ giường, nằm trên giường nhỏ, nhìn mái nhà xám xịt, bi thương lại ào ào ập đến.
Cô nhớ nhà, nhớ căn nhà 90 mét vuông của cô, nhớ chiếc giường lớn kiểu châu Âu cao 1m8 của cô và chăn bông thỏ màu hồng mềm mại ấm áp.
Nhớ nhung như thủy triều mà đến, Lạc Kỳ bắt đầu nhớ tới ban công nhỏ của cô, ban công của cô bố trí rất ấm áp, cô ở ban công trồng một vòng hoa hồng, trải thảm màu xanh lá cây, mua một cái giỏ treo, bên cạnh giỏ treo còn có một cái bàn nhỏ hình tròn màu trắng, mỗi tối cô về đến nhà đều phải ngồi trên giỏ treo ôm sổ ghi chép đọc tiểu thuyết, giỏ treo lắc lư lắc lư, lại vật đèn nhỏ trang trí sao, khỏi nói ấm áp biết bao.
Nước mắt Lạc Kỳ lập tức rơi xuống.
Lạc Kỳ cảm thấy kiếp trước của mình có thể là một tên xấu thập ác bất xá, bằng không sao lại xuyên qua đây?Lạc Kỳ cứ suy nghĩ liền ngủ thiếp đi.
Sau khi ngủ, cô dường như trở về nhà của mình, trong giấc mơ của cô giống như một con bướm hoa, trong phòng vui vẻ chạy xung quanh, tiếc là cô muốn mở cửa ra khỏi phòng nhưng không thể mở.
Cũng may Lạc Kỳ trong giấc ngủ cũng không thèm để ý những chi tiết này, sau khi tắm nước nóng, cô ngã lăn lộn trên chiếc giường lớn phủ gió INS của thỏ báo màu hồng phấn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...