Editor: Sweetie
Cuối cùng Chung sư trưởng vẫn không nói gì, chỉ thở dài∶ “Chờ bà ấy trở lại rồi nói sau, hiện tại tôi cũng không rõ lắm.”
Triệu chính ủy không hỏi thêm, vỗ vỗ vai an ủi.
Thật ra đối với tình huống nhà Chung sư trưởng, ông ít nhiều có thể đoán ra, dù sao cũng chỉ có thể là việc về Chung Nghệ, nhưng hiện tại xem ra có lẽ còn nghiêm trọng hơn.
***
Hàn Liệt không biết chuyện phát sinh trong văn phòng, lúc này anh đã bắt đầu tìm người chuẩn bị lên núi.
Mỗi năm, vào mùa đông bộ đội đều sẽ phái người lên núi bắt lợn rừng, một là mùa đông đến nhiệt độ không khí giảm, thức ăn trên núi khan hiếm khiến lợn rừng xuống núi phá hoại mùa màng.
Hai là bên này nhiều núi, diện tích rộng, núi sâu rừng già ít người đi nên số lượng lợn rừng ngày càng nhiều, nếu không khống chế sẽ xảy ra vấn đề.
Bắt lợn rừng trở về cũng có thể chia cho mọi người ăn Tết, cho nên tuy Hàn Liệt trước nay chưa từng tham gia nhưng cũng có không ít người từng đi, ví dụ như Hình Tiểu Quân.
Hàn Liệt kêu lên hắn cùng đi, như vậy cũng có thể bảo đảm hơn, ngoài ra còn chọn thêm mười mấy người cùng nhau lên núi, đang chuẩn bị đến kho hàng lấy vũ khí thì bị một người ngăn lại, tập trung nhìn mới thấy đó là phó đoàn trưởng Thái.
Hàn Liệt không có kiên nhẫn với loại người này, trực tiếp hỏi∶ “Có việc gì?”
“Hàn Liệt, các anh muốn lên núi bắt lợn rừng sao? Năm nay đi sớm vậy? Không phải trước Tết mới đi sao?” Phó đoàn trưởng Thái hỏi liên thanh.
Hàn Liệt không nói lời nào.
Phó đoàn trưởng Thái bị nhìn đến lúng túng, giật giật khóe miệng∶ “Để tôi đi cùng mọi người đi, đúng lúc tôi đang không có việc gì làm.”
Hình Tiểu Quân đứng phía sau không tin∶ “Phó đoàn trưởng Thái, hình như vừa nãy đoàn trưởng Thạch tìm anh có việc đó.”
Phó đoàn trưởng Thái∶ “...” Cấp dưới của Hàn Liệt quả nhiên đáng ghét y như anh ta!
Nói đúng ra là lúc Hàn Liệt đến gọi người đi bắt lợn rừng, phó đoàn trưởng Thái đã nghe được.
Hắn đã từng tham gia một lần, nhưng lại nhát gan sợ chết, thấy con lợn chạy về phía mình thì sợ mất mật.
Từ đó về sau, đoàn trưởng Vương không cho hắn đi nữa, nhưng cũng trải qua lần đó hắn mới biết, chỉ cần là người trong nhóm đi bắt lợn rừng, đều sẽ được chia mấy cân thịt.
Nếu không phải vì cái này, hắn còn lâu mới nói chuyện với Hàn Liệt!
Phó đoàn trưởng Thái cười cười, tiếp tục nói∶ “Hàn Liệt, tôi đã từng lên núi rồi, tôi có kinh nghiệm, có thể giúp đỡ không ít đâu!”
Vừa dứt lời, Hình Tiểu Quân suýt nữa không nhịn được mà cười thành tiếng.
Lần phó đoàn trưởng Thái lên núi Hình Tiểu Quân cũng có mặt, nhìn rất rõ ràng, lợn rừng chạy tới hắn sợ vỡ mật quay đầu bỏ chạy, chạy thì thôi còn dẫn con lợn đến chỗ mọi người, nếu không phải đoàn trưởng Vương kịp nổ súng, phỏng chừng hắn sẽ gây ra tai hoạ lớn.
Có từng đấy bản lĩnh thì giúp được cái gì?
Hàn Liệt nhìn hắn một cái∶ “Không cần, Hình Tiểu Quân cũng đã đi vài lần, có hắn là đủ rồi.” Nói xong lập tức rời đi.
Phó đoàn trưởng Thái∶ “...”
Không đi thì không đi! Có gì hơn người đâu!
Từ sân thể dục lên núi phải đi qua khu nhà ở, Hàn Liệt đi đến cửa nhà mình liền thấy một cái củ cải nhỏ đang đứng chờ, thấy anh tới lập tức vẫy vẫy tay.
“Tiểu Tiền, sao vậy?”
Hàn Tiền kéo tay anh nói∶ “Chú ơi, nương bảo con nói với chú, nếu có bắt được thỏ thì bắt sống, càng nhiều càng tốt ạ.”
“Thỏ sao?” Tuy không biết Liễu Tố Tố muốn làm cái gì, nhưng anh vẫn gật đầu∶ “Ừ, chú biết rồi, con đi chơi đi.”
Lúc này Liễu Tố Tố không ở nhà, cô cùng bộ trưởng Triệu và vài đồng chí Bộ kiến trúc đang cùng nhau đi đến bờ sông lấy số liệu.
Hiện tại không cần lo về tài chính, mọi người đều có động lực làm việc.
Một đồng chí đứng ở bờ sông, nhìn thấy cá vờn dưới chân, vừa định chụp lấy, nhoáng cái đã không thấy đâu, “Bắt làm cái gì, chờ chúng ta có đập chứa nước, muốn bao nhiêu cũng có!”
Có người nghe xong lời này liền hỏi bộ trưởng Triệu∶ “Bộ trưởng, nếu chúng ta nuôi cá, vậy mua có cần phiếu không ạ?”
Triệu bộ trưởng cũng không rõ∶ “Hẳn là không cần đâu, dù sao cũng là quân đội tự nuôi, đưa tiền là được.”.
Truyện Tiên Hiệp
“Nếu không cần tiền thì tốt rồi.”
“Mơ đẹp nhỉ, không cần tiền thì để anh lấy tiền của mình ra xây đập nước nha!”
Mọi người nói chuyện cũng không ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc.
Tâm trạng Liễu Tố Tố rất tốt, không chỉ vì có cá, cô còn nghĩ đến, nếu xây xong đập chứa nước, với phạm vi rộng như vậy, có lẽ sẽ nghĩ ra cách để trồng lúa nước thôi.
Đúng vậy kế hoạch trồng lúa nhân lúc mưa to của cô, lại thất bại rồi.
Chỉ là không sao, cô có rắc một ít hạt giống củ cải vào đó, mọc lên rất khả quan, đến mùa đông không lo không có củ cải ăn.
Thăm dò kích thước tan làm sớm hơn ở văn phòng, rốt cuộc trời tối đứng ở bờ sông không an toàn, không đứng vững ngã xuống rất nguy hiểm, cho nên khoảng 5 giờ bộ trưởng Triệu đã cho mọi người nghỉ.
Liễu Tố Tố về đến nhà, đồ trong tay còn chưa buông xuống đã thấy một đống trẻ con vây quanh góc sân.
Thật sự, cô không hề khoa trương, đúng là một đống.
Không chỉ mấy đứa nhỏ nhà cô, bọn trẻ nhà Lữ Linh Chi và Trần Nam đều tụ tập ở đó, nghển cổ nhìn vào góc tường, cô đi đến cũng không phát hiện.
Liễu Tố Tố đi qua liền thấy ở góc tường dùng củi gỗ chống đỡ, bên trong vây nhốt không ít thỏ.
Có lớn có bé, được khoảng 20 con.
Hàn Cẩm là người đầu tiên nhìn thấy cô, quay đầu lại gọi∶ “Dì.”
“Ừm, chỗ này là hôm nay bắt được trên núi sao?” Liễu Tố Tố hỏi.
Hàn Trình gật đầu∶ “Vâng, chú ôm trở về, sợ thỏ chạy mất nên dặn bọn con trông.”
Hàn Liệt phải đi đến nhà ăn, xách đồ vào sân rồi gọi mấy đứa nhỏ về.
Không có nhiều thời gian bố trí, anh đành dùng củi chặn lại, dặn bọn nhỏ nhất định phải trông một tấc không rời, đừng để thỏ bò ra hoặc đào hang chạy mất.
Trẻ con đều không có sức chống cự với động vật lông xù, đặc biệt mấy con vật đáng yêu như thỏ, bọn nó vô cùng tích cực đồng ý, thập phần nghiêm túc trông thỏ.
Đám Đại Cường Ngưu Đản tò mò chạy tới xem, nhìn thấy một đám lông xù xù cũng lập tức bị hớp hồn.
Cứ như vậy, một đám trẻ con ngồi trên mặt đất không nhúc nhích nhìn đám thỏ con.
Cũng nhờ nhóm củ cải nhỏ nhìn như ‘hổ rình mồi’, nên dù Hàn Liệt chỉ dùng củi gỗ vây lại đơn giản, lũ thỏ vẫn còn y nguyên, rúc vào nhau run bần bật.
Liễu Tố Tố vừa lòng cười∶ “Không tồi, đến lúc đó dì sẽ làm thịt thỏ cho các con ăn!”
Lũ trẻ ngày xưa nghe được có thịt ăn liền vui vẻ, lúc này lại khiếp sợ nhìn Liễu Tố Tố, kích động nói∶
“Dì ơi, vì sao lại ăn thỏ ạ?”
“Đúng vậy, chúng nó đáng thương như vậy, phải bảo vệ chúng nó chứ ạ!”
“Thỏ con đáng yêu như vậy, vì sao lại muốn ăn thỏ chứ!”
Liễu Tố Tố∶ “...”
Thỏ con đáng yêu như vậy, đương nhiên là phải ướp cay trộn cùng rau thơm rồi!
Nhìn một đám nhỏ dùng ánh mắt khiển trách nhìn mình, cô bật cười∶ “Được rồi được rồi, không ăn, dì nói sai rồi.”
Hiện tại đương nhiên là không ăn, gầy thế này, nuôi béo rồi ăn.
Đến lúc đó cũng không tin mấy đứa tham ăn các con không thèm chảy nước dãi.
Bọn trẻ nghe vậy mới vừa lòng, quay đầu lại tiếp tục nhìn chằm chằm đám thỏ.
“Tiểu Liễu! Mau, chúng ta đi mua thịt đi!” Bên ngoài truyền đến tiếng gọi sốt ruột của Lữ Linh Chi.
Hôm nay nhóm Hàn Liệt lên núi săn thú, bắt được liền đưa đến nhà ăn cân trước, một phần đưa qua Tân Thị, dư lại bán trong quân khu.
Chiều nay, sau khi Vụ gia đình thông báo chuyện bán thịt, tất cả mọi người chờ mong không thôi, thịt vừa về đã cầm sọt chạy ra.
Liễu Tố Tố bận rộn suốt, nhưng Lữ Linh Chi và Trần Nam thì đặc biệt thông minh chạy đến nhà ăn chờ, xẻ thịt xong, sĩ quan hậu cần nói có thể xếp hàng, Trần Nam liền nhanh như bay đứng vào đội ngũ, Lữ Linh Chi phụ trách trở về gọi Liễu Tố Tố.
Liễu Tố Tố cũng không dám chậm trễ, dặn dò mấy đứa nhóc tiếp tục nghiêm túc trông thỏ, cầm lấy rổ cùng Lữ Linh Chi chạy như điên.
Đương nhiên, trên đường không chỉ có hai người cô chạy.
Trong tay mọi người cầm đủ loại công cụ chạy về nhà ăn, nhìn tư thế này, lúc Liễu Tố Tố thi chạy 100m ở trường cũng không kịch liệt bằng.
Lúc đến cửa nhà ăn, cô chỉ cảm thấy mệt như sắp tắt thở.
Lữ Linh Chi cũng không tốt hơn là bao, không kịp nghỉ ngơi đi tìm Trần Nam, đưa rổ cho cô ấy xong mới có thời gian thở dốc.
Trên cơ bản những người đang xếp hàng đều làm giống Lữ Linh Chi và Liễu Tố Tố, thương lượng một người xếp hàng, người còn lại về lấy đồ, nếu không thương lượng được thì đưa rổ nhà mình cho người quen đang xếp hàng phía trước, sợ mình không mua được thịt.
Cũng may sĩ quan hậu cần đã sớm dự liệu tình huống này, cố ý bảo Tiểu Phương đứng bên cạnh nhìn mọi người∶ “Mỗi người trong tay không quá 3 cái rổ, nếu nhiều hơn vậy ra phía sau xếp hàng.”
Lập tức có một bác gái không chịu∶ “Vì sao không thể vượt quá ba cái? Thế thì ít quá!”
Bác ta đã đưa rổ cho người quen đứng phía trước, nhờ người đó mua giúp, đáng tiếc tốc độ chậm nên mới đưa được 4 cái, đưa ra quy định thế này bác ta sao có thể cam tâm!
Tiểu Phương không chút dao động∶ “Thím này, tôi khuyên thím nên nhanh đi xếp hàng đi, nếu không người ngày càng nhiều, không mua được đâu.”
Bác gái nhìn hàng người, cắn chặt răng, cuối cùng dậm chân đi xuống dưới.
Người giống bác ta không ít, thấy người đi rồi cũng chỉ có thể từ bỏ, hàng người bấy giờ mới yên tĩnh.
Liễu Tố Tố cảm thán∶ “Thịt lợn rừng đã được hoan nghênh thế này, nếu là lợn nhà, nghĩ cũng không dám nghĩ.”
“Đúng đó, thịt lợn rừng dù hơi tanh, nhưng cho nhiều gia vị vào xào vẫn ngon, chỉ cần là món mặn là ngon rồi!” Lữ Linh Chi cười vui vẻ, phiếu thịt tháng này đã dùng hết, thịt đến thật đúng lúc.
Liễu Tố Tố cũng gật đầu, vừa muốn nói gì, sĩ quan hậu cần đã đi tới∶ “Tiểu Liễu, có phải hôm nay Tiểu Hàn bắt được mấy con thỏ sống không?”
“Vâng, lát nữa tôi sẽ đưa đến.” Cô vốn muốn mang đến rồi, nhưng lúc ấy không kịp nên chỉ có thể để ở nhà trước.
Tuy rằng là cô bảo Hàn Liệt bắt nhưng dù sao cũng là mọi người cùng nhau lên núi mới bắt được, nếu chỉ có một mình Hàn Liệt thì khó mà bắt sống, vậy nên không thể một nhà độc chiếm.
Sĩ quan hậu cần lại xua tay∶ “Không cần, dựa theo truyền thống năm vừa rồi, người lên núi săn thú có thể thêm 3 cân thịt, nhưng hiện tại người muốn mua thịt quá nhiều, tôi muốn đổi ít thịt nhà cô thành thịt thỏ, cô xem có được không?”
Liễu Tố Tố đương nhiên là đồng ý, thứ cô muốn chính là thỏ sống, 3 cân thịt tự cô đi mua là được, “Không thành vấn đề, vậy những người khác thì sao ạ?”
“Bọn họ chắc cũng đồng ý thôi, có nhiều người ăn không quen cái này, có thịt lợn mua càng tốt, hơn nữa chỗ thỏ đó vốn dĩ nên thuộc về nhà cô, đến lúc đó tôi cùng cô chia cho những người muốn thịt thỏ là được.”
Liễu Tố Tố gật đầu: “Vâng.”
Ông ấy đi rồi Lữ Linh Chi mới nói∶ “Tiểu Liễu, em dùng thịt đổi thỏ làm gì, hai con thỏ cũng không biết có được 3 cân không nữa!”
Liễu Tố Tố cười nói∶ “Chị dâu, không phải em muốn ăn, em muốn nuôi cơ.”
“Nuôi thỏ?” Lữ Linh Chi sửng sốt, “Vì sao lại đột nhiên muốn nuôi thỏ?”
“Không phải đột nhiên, em đã sớm có ý tưởng này rồi.”
Lữ Linh Chi càng không hiểu, tưởng Liễu Tố Tố thích thỏ, tận tình khuyên nhủ∶ “Tiểu Liễu, em nghe chị nói, nuôi thỏ còn không bằng nuôi lợn.”
Hiện tại lợn rất ít khi được ăn lương thực, phần lớn đều ăn cỏ heo*, tính ra không phải cũng ăn cỏ giống thỏ sao, hơn nữa nuôi lợn 1 năm có thể nặng đến 200 cân, thỏ nho nhỏ một con không bõ nhét kẽ răng, không có lời!
(Cỏ heo: một loại cây thân cỏ, có thể dùng làm thức ăn cho lợn - theo cách giải thích của Kinh điển Trung Quốc - baidu)
Liễu Tố Tố hiểu ý chị ấy, giải thích∶
“Chị dâu yên tâm, lợn em cũng sẽ nuôi, nhưng thỏ cũng không thể thiếu, tuy nó không nhiều thịt bằng lợn nhưng được cái đẻ rất nhiều.”
Thỏ mắn đẻ, trước sau nhiều nhất chỉ cần hơn 40 ngày là có thể đẻ một lứa.
Đời trước tình cờ Liễu Tói Tố nghe đồng nghiệp nhắc tới, hắn vốn chỉ ôm hai con thỏ trở về nuôi chơi, nào biết vừa lúc là 1 đực 1 cái, chưa đến nửa năm đã đẻ nhiều đến nỗi ban công không đủ chỗ nhốt.
Thời gian nạn đói đến còn không bao lâu, nuôi thỏ tuyệt đối là lợi lớn hơn hại, nuôi nhiều ăn nhiều, trong nhà nhiều trẻ con như vậy, chẳng phải rất tiện hay sao?
Liễu Tố Tố tới quân khu không bao lâu đã muốn nuôi thỏ, nhưng lũ thỏ rất ranh ma, chết cũng rất khó bắt, càng miễn bàn đến bắt sống, may là lần này quân đội có cơ hội lên núi mới có thể bắt được chúng.
Cô cũng không định gạt Lữ Linh Chi, cẩn thận kể cho chị nghe.
Lữ Linh Chi chưa từng nuôi, quân khu bên này cũng không có truyền thống nuôi thỏ, ngẫu nhiên bắt được liền ăn luôn, ai còn quản chúng nó đẻ nhanh hay chậm.
Lữ Linh Chi nghe cô nói, hai mắt sáng lên∶ “Thật sao?”
“Đương nhiên, em còn có thể lừa chị sao?”
Lữ Linh Chi đương nhiên tin tưởng cô, “Nghe em nói vậy chị cũng muốn nuôi.” Tiếc là đoàn trưởng Vương không lên núi, việc chia thỏ không tới phiên nhà chị.
“Không có gì, đến lúc đó em giữ lại 1 đôi đực cái, qua một tháng chúng nó đẻ, chị đến bắt 2 con về nuôi là được.”
Lữ Linh Chi trong lòng vui vẻ∶ “Vậy tốt quá, chị không khách khí đâu đó!”
“Chúng ta còn những lời khách sáo như vậy làm gì.”
Không chỉ Lữ Linh Chi, Liễu Tố Tố cũng muốn nói về lợi ích của việc nuôi thỏ cho nhóm quân tẩu xung quanh để mọi người cùng nhau nuôi, như vậy chờ nạn đói tới, làm thành thịt thỏ khô cất trong hầm, có thể để ít nhất mấy tháng!
Trong lúc nói chuyện, Trần Nam đã mua được thịt, vẫy tay về phía hai người.
Liễu Tố Tố vội qua lấy rổ, phát hiện khá nặng∶ “3 cân sao?”
“Vâng, sĩ quan hậu cần nói người nhiều quá, sợ không đủ thịt nên mỗi người chỉ có thể mua 3 cân, gà và thỏ cũng thế, nhiều nhất là nửa con.” Vừa hay lúc Trần Nam mua vẫn còn gà rừng, cô ấy dứt khoát mua cho mỗi người nửa con.
“Hay quá, cảm ơn Tiểu Nam, lát về chị trả tiền cho em.”
Mọi người chạy ra mua thịt, còn chưa ăn cơm, hiện tại đã 6 giờ nên đều đã đói bụng, trên đường xách đồ về, Liễu Tố Tố lại nói việc nuôi thỏ với Trần Nam.
Trần Nam cười cười∶ “Còn có chuyện tốt vậy sao?” Lần này Hình Tiểu Quân có lên núi, nhà cô ấy sẽ được chia thỏ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...