Hôm qua dì hai ngồi xe cả ngày, qua một đêm vẫn có chút không thoải mái, Liễu Tố Tố dặn dì hôm nay cứ ở trong phòng nghỉ ngơi, không cần làm gì cả.
Nhưng dì hai lại không chịu ngồi yên, trong lòng dì biết Hồ Vĩ có đức hạnh thế nào, tuy Hàn Liệt nói mình có biện pháp nhưng nếu Hồ Vĩ la lối khóc lóc lăn lộn thì phải làm sao đây?
Trong lúc dì hai đang thấp thỏm không yên thì Liễu Tố Tố đi đến, trên tay còn bưng một chén trứng nấu nước đường.
Dì hai nhìn mà sửng sốt: “Tố Tố, con làm gì vậy? Đừng cho dì, để lại cho mấy đứa Tiểu Lộ uống đi!”
Giờ nhà ai cũng khó khăn, không cần hỏi dì cũng biết là nhà Hàn Liệt cũng đang rất căng thẳng, dù sao thì nhà cũng đông người.
Liễu Tố Tố cười nói: “Không sao đâu ạ, mấy đứa nó có trứng gà rồi, cái này là con cố ý nấu cho dì, hôm qua ngồi xe vất vả, ăn quả trứng cho mau khỏe.”
Nói xong sợ dì hai vẫn không đồng ý, cô lại nói tiếp: “Đãi ngộ này chỉ khi nào thi được hạng nhất mới có, ngày mai dì muốn ăn con cũng không làm cho dì đâu!”
Dì hai phì cười, đáy mắt hơi chua xót.
Dì biết Liễu Tố Tố đang quan tâm mình, trong lòng càng khổ sở hơn, ở quê dì có con trai con dâu, cháu trai cũng có ba đứa, nhưng không một ai chủ động nấu cho dì một chén trứng, đừng nói là trứng, ngay cả một ngụm nước uống bọn họ cũng hận không giấu đi.
Trứng gà nấu lòng đào, canh còn thả thêm đường trắng, vị ngọt thanh làm dì hai cảm thấy trái tim ngâm trong nước đắng của mình như được sống lại.
Liễu Tố Tố nhìn khoé mắt dì hai ửng đỏ, không cần hỏi cũng có thể đoán là chuyện gì, cô khống chế được muốn nói, dì dọn đến đây sống cùng chúng con đi, nhưng nghĩ lại cô vẫn nuốt lời này trở vào.
Bây giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp...!Cô có nói dì hai cũng sẽ không đồng ý.
Trong lúc Liễu Tố Tố nghĩ ngợi, dì hai đã ăn xong canh trứng nước đường, đóng cửa lại trộm lấy một cái túi từ trong hành lý ra, đưa cho Liễu Tố Tố: “Tố Tố con mau cầm đi, mấy thứ này không nhiều lắm, xem như là tâm ý của dì hai.”
Liễu Tố Tố đột nhiên bị nhét túi đồ vào tay, cảm thấy có chút bất ngờ, mở ra quả nhiên là lương thực.
Cả một túi đựng đầy bột mì và hạt lúa mì, phía dưới cùng còn có mấy tờ tiền.
“Dì hai làm gì vậy chứ, con không thể...”
Dì hai đè tay Liễu Tố Tố lại: “Phải nhận, nhất định phải nhận, con nghe dì nói, hiện tại nhà con cũng không dư dả gì, ba người nhà dì lại đây vừa ăn vừa uống, sao có thể không đưa gì cho con được?”
Bây giờ dù về nhà mẹ đẻ cũng phải mang chút đồ về, càng miễn bàn tới việc đến thăm nhà tiểu bối, dì hai muốn mang đồ ăn đến nhưng trong nhà thu hoạch không tốt, dì hao hết sức lực cũng chỉ tìm được mấy thứ này, cuối cùng chỉ có thể nhét thêm ít tiền xuống dưới.
“Con yên tâm, chỗ này là dì và Hồ Vĩ cùng chuẩn bị, trong tay dì vẫn còn tiền.”
Dì hai nói với vẻ nhẹ nhàng, nhưng không cần nghĩ cũng biết, Hồ Vĩ tuyệt đối không phải loại người hào phóng như vậy, đây chắc chắn là tiền áp đáy hòm của dì hai, sợ Liễu Tố Tố không nhận nên dì mới nói như vậy.
Liễu Tố Tố còn chưa kịp đáp lại, cửa đột nhiên “rầm” một tiếng, Hồ Vĩ xông thẳng vào trong.
Hắn đang muốn tới chất vấn Liễu Tố Tố chuyện hôm nay, vì sao đã đồng ý cho con trai hắn vào bộ đội rồi còn cố ý gây khó dễ.
Kết quả vừa vào phòng, còn chưa mở miệng đã thấy cái túi trong tay Liễu Tố Tố, cái này túi rõ ràng là cái túi trong hành lý của nương hắn!
Nháy mắt bao nhiêu tức giận đè nén lập tức bùng nổ.
“Lại như thế! Vĩnh viễn đều như thế! Bà luôn luôn coi Hàn Liệt như con mình, cho hắn ăn cho hắn uống, trộm gửi đồ cho hắn, tôi nhờ hắn đưa Quốc Bân vào bộ đội nhưng bà cũng không cho, giờ bà còn còn trộm đưa đồ cho bọn họ nữa!”
Hồ Vĩ rống lên, chỉ nghĩ rốt cuộc mình cũng bắt được “chứng cứ phạm tội” của nương rồi.
Dì hai sửng sốt một lát, sau đó tức đến đỏ mặt: “Hồ Vĩ, con nói bừa cái gì đấy! Nương trộm gửi đồ cho Tiểu Liệt lúc nào?”
“Còn nói không có? Đây là cái gì! Đây là cái gì!” Hồ Vĩ vung tay lên, cướp lấy cái túi trong tay Liễu Tố Tố, hung hăng nện xuống đất.
Cái túi vốn đã không chắc, “bụp” một tiếng liền rách ra, thấy bột mì và lúa mì bên trong, Hồ Vĩ càng điên cuồng hơn:
“Lúc trước Quốc Bân nói muốn ăn lương thực tinh, nói với bà bao nhiêu lần, bà luôn miệng nói không có, thế cái gì đây? Bà không muốn cho chứ gì?” Hồ Vĩ lạnh giọng chất vấn.
Liễu Tố Tố nhìn lương thực vương vãi khắp đất, cắn chặt răng, cảm giác tay có hơi ngứa.
Hồ Vĩ không phát hiện, vẫn còn lải nhải: “Bà còn dám nói hết thảy đều là vì chúng tôi, bà chính là đồ sói mắt trắng*, bà nội tôi nói quả nhiên không sai, bà muốn bào sạch của cải nhà tôi cho tên sói con Hàn Liệt kia chứ gì! Tôi thấy Hàn Liệt không phải con của chị gái bà đâu, nói không chừng là đứa con hoang của bà cùng tên đàn ông nào...”
(*sói mắt trắng (bạch nhãn lang): chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả.
Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người.)
“Chát!” Mặc dù dì hai tốt tính nhưng lúc này cũng nhịn không được mà tát cho Hồ Vĩ một cái.
Dì hai tức giận, nghiến răng nghiến lợi: “Hồ Vĩ, tao là nương của mày đấy, thái độ của mày như thế mà được à?”
Hồ Vĩ cũng ngây người, hắn không ngờ dì hai luôn thuận theo ý hắn, nay lại có thể cho hắn một cái tát.
Một người đàn ông như hắn lại bị tát?!
Hồ Vĩ đang giận sẵn lập tức càng mất lý trí, rống to kêu lớn: “Tôi nói sai sao? Bà đang chột dạ đúng không, nếu có bản lĩnh thì về sau bảo Hàn Liệt nuôi bà đi, dù bà chết cũng đừng hòng bước vào cửa nhà họ Hồ chúng tôi một bước!”
Nói còn chưa đủ, nhìn lương thực trên mặt đất, mắt hắn đỏ quạch, nhấc chân lên định dẫm, “Tôi không có, các người cũng đừng mơ mà có!”
Tên khốn bại hoại này!
Liễu Tố Tố tiến lên, hung hăng đạp vào bụng Hồ Vĩ một phát, Hồ Vĩ bị đạp cứ thế ngã lăn ra đất.
Hàn Liệt đúng lúc trở về nhà, anh đoán được Hồ Vĩ sẽ gây chuyện cho nên mấy người Hồ Quốc Bân vừa đi, anh liền xin nghỉ trở về nhà, chưa vào nhà đã nghe thấy một những lời bậy bạ của Hồ Vĩ.
Ngày thường mặt Hàn Liệt không có biểu tình gì đã rất nghiêm túc rồi, lúc này nổi giận càng tràn đầy lệ khí, ánh mắt lạnh lùng lướt qua làm Hồ Quốc Bân đang định tiến lên giúp Hồ Vĩ cũng choáng váng.
Liễu Tố Tố nhìn thấy Hàn Liệt đi vào, trong lòng thầm than một câu không xong rồi, Hàn Liệt coi dì như mẹ ruột, Hồ Vĩ dám nói như vậy, anh nhất định sẽ không bỏ qua.
Liễu Tố Tố đương nhiên không phải cảm thấy Hồ Vĩ vô tội, nhưng Hàn Liệt là quân nhân, nếu đánh người, Hồ Vĩ khẳng định sẽ đi tố cáo.
Ngay lúc này có mấy cái bóng chạy vụt qua.
“Dám mắng cha tôi, còn dám mắng bà hai, tôi đánh chết ông!” Hàn Trình nói xong liền ngồi phịch lên bụng Hồ Vĩ, vừa rồi hắn bị Liễu Tố Tố cho ăn một đạp, lúc này đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, sau khi Hàn Trình mở màn, mấy đứa nhỏ khác cũng chạy vào, tay đấm chân đá với Hồ Vĩ.
Cha nương bọn nó là quân nhân nên không thể đánh người, nhưng bọn nó thì không phải!
Dù tố cáo, cùng lắm là bị thầy cô dạy dỗ một trận mà thôi, trút giận như vậy cũng không lỗ!
Hồ Vĩ bị mấy đứa nhỏ đánh kêu la liên hồi, Hồ Quốc Bân vội vàng muốn lên giúp, nhưng hắn ham ăn biếng làm chẳng ra gì, lại thêm vừa rồi chạy mệt mỏi, toàn thân trên dưới mềm như sợi bún, sao có thể đấu lại mấy đứa Hàn Cẩm cả ngày huấn luyện tập thể dục, cuối cùng bị Hàn Cẩm và Hàn Tiền đánh nằm sấp xuống đất.
Hàn Tú Tú cũng đánh Hồ Vĩ vài cái, nó còn nhớ ngày hôm qua Hồ Vĩ trộm gọi nó là đồ của nợ, đang tìm một cơ hội xả giận thì Hàn Trình dịch dịch người sang bên cạnh: “Chị, chị mau tới đánh ông ta, hôm qua ông ta dám khi dễ chị!”
Hàn Tú Tú cũng không sợ hãi vọt lên.
Liễu Tố Tố ở bên cạnh gom lúa mì dưới đất vào túi, cũng may là bột mì được đựng trong một cái túi khác mới không bị đổ ra, bằng không cô thật sự tức chết mất.
Cất túi đồ xong, lại ung dung nhìn trong chốc lát, thấy Hồ Vĩ và Hồ Quốc Bân sắp chịu không nổi, lúc này Liễu Tố Tố mới vỗ vỗ tay: “Được rồi, dừng lại đi, đừng làm bác và anh họ của ác con bị thương.”
Hồ Vĩ và Hồ Quốc Bân:???
Tôi nhổ vào!
Cha con tôi sắp bị đánh chết rồi, còn không biết xấu hổ mà nói những lời này!
Hồ Vĩ đau hít một hơi, chật vật đứng lên: “Hàn Liệt, tao muốn đi tố cáo, chúng mày cứ chờ đấy!”
Liễu Tố Tố nhướng mày: “Vậy anh đi đi, tôi ngược lại muốn xem anh tìm ai tố cáo, giáo viên tiểu học sao?”
“Ha ha ha bác họ, bác có cần cháu nói địa chỉ nhà thầy cô không?” Hàn Trình cười ha ha.
Hồ Vĩ: “…”
Lúc này hắn mới nhận ra, người đánh hắn nãy giờ luôn là mấy đứa ranh con này, Hàn Liệt liền đến một ngón tay cũng chưa động!
Liễu Tố Tố đạp hắn một chân, nhưng đó là bởi vì hắn chuẩn bị phá hoại lương thực, nếu hắn dám nói chuyện này ra ngoài, đừng nói là để những người khác giáo huấn Liễu Tố Tố, hắn sẽ là người đầu tiên bị mọi người dùng nước miếng dìm chết đuối.
Mặt Hồ Vĩ lúc xanh lúc trắng, nhìn về phía dì hai: “Nương, nương thật sự để yên, nhìn bọn họ bắt nạt con trai cháu trai mình hay sao?”
Dì hai lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng vừa buồn cười vừa tức giận: “Đừng gọi tôi là nương nữa, từ nay về sau tôi không còn là nương của anh nữa.”
Nói xong câu đó, dì hai chỉ cảm thấy trong lòng bình tĩnh đến lạ thường.
Những năm gần đây, dì mệt mỏi lắm rồi.
Mặc kệ dì làm như thế nào, con trai con dâu đều không hài lòng, luôn mồm nói dì nợ bọn họ, phải bù đắp.
Nhưng mà dì làm nhiều như vậy, đổi lại được cái gì?
Con trai ruột mắng dì là sói mắt trắng, còn muốn đuổi dì ra khỏi nhà!
Thật buồn cười, bao nhiêu năm qua dì không nhìn rõ mấy đứa con của mình là loại người gì, còn một lòng một dạ muốn đối xử tốt với chúng nó.
Hồ Vĩ ngẩn người, nhất thời không thể tin vào tai mình: “Nương nói...!nương nói cái gì?”
Từ trước đến nay, mặc kệ Hồ Vĩ và em trai hắn tìm cách moi tiền lừa đồ thế nào, dì hai đều chưa từng nói nặng lời một câu, hiện tại mới chỉ nói mấy câu, thế mà lại muốn đoạn tuyệt quan hệ?
“Bà muốn đoạn tuyệt quan hệ với Hồ gia? Bà cũng đừng hối hận!”
Mắt dì hai không còn vẻ từ ái ngày thường, hiện tại chỉ còn lại lãnh đạm: “Có gì phải hối hận? Từ nay về sau, tôi không phải nương của anh, anh cũng không còn là con trai của tôi nữa.”
“Được được được! Tôi biết rồi!” Hồ Vĩ nhìn Hàn Liệt, lại nhìn sang dì hai, muốn nói thêm mấy câu nhưng cơn đau kịch liệt trên người lại nhắc nhở hắn vừa rồi đã phải trải qua cái gì, hắn chỉ có thể hung hăng cắn chặt răng, “Quốc Bân, chúng ta đi!”
Không phải là một chức vị trong quân đội thôi sao, hắn cũng không hiếm lạ!
Ngày mai trở về liền mua một công việc cho Quốc Bân, lấy tiền lương, cưới vợ thành phố.
Bà đi theo Hàn Liệt còn tưởng hắn sẽ dưỡng lão bà hả? Nằm mơ đi! Bà lại không phải mẹ ruột hắn!
Cứ chờ mà xem, sẽ có một ngày bà phải khóc lóc hối hận!
Tuy trong lòng nghĩ tàn nhẫn, nhưng lúc Hồ Vĩ cùng Hồ Quốc Bân rời đi quả thực vô cùng chật vật, mấy đứa nhỏ xuống tay không nặng không nhẹ, chuyên môn đánh vào những chỗ thịt mềm, không chỉ trên người xanh tím mà mặt cũng rất nhiều vết thương.
Thế nhưng hai cha con Hồ Vĩ khổ cũng không biết nói với ai, chỉ có thể cắn răng nuốt xuống bụng.
Hồ Vĩ và Hồ Quốc Bân suýt tức chết, trên đường trở về còn cãi nhau một trận, Hồ Vĩ mắng con trai không có bản lĩnh, đưa cơ hội đến tay còn không bắt được, Hồ Quốc Bân lại chê cha mình đưa ra chủ ý dở hơi, đến quân khu một chuyến, không được cái gì thì thôi, uổng phí vé xe lại còn bị đánh, quả thực là trộm gà không được còn mất nắm gạo!
Tuy nhiên đây đều là chuyện sau này, lúc này ở trong phòng, Liễu Tố Tố cùng Hàn Liệt nhìn dì hai đang ngồi trầm mặc, nhất thời không biết nên nói gì.
Dì hai không khóc cũng không giận, chỉ bình tĩnh ngồi đó, nhưng ai cũng có thể nhìn ra dì rất đau lòng khổ sở.
Liễu Tố Tố đi qua, nắm lấy tay dì hai tay, nhẹ giọng nói: “Dì hai, dì uống chút nước đi?”
Dì hai lắc đầu: “Không sao, Tố Tố, Tiểu Liệt, các con cứ đi làm việc của mình đi, dì khá tốt, chỉ là mệt mỏi một chút thôi.”
Liễu Tố Tố cực hận những lời Hồ Vĩ nói, nhưng cũng biết trong lòng dì hai, chuyện này không dễ dàng cho qua như vậy.
Có một số chuyện đau dài không bằng đau ngắn, so với việc cứ để đó gây khó chịu, còn không bằng ra tay tàn nhẫn xé rách vết thương, lúc ấy sẽ rất đau, nhưng sau khi kết vảy sẽ chậm rãi khỏi hẳn.
Liễu Tố Tố tin là dì hai cũng hiểu rõ, chỉ là cần một chút thời gian để điều chỉnh, cô không đề cập tới những lời này nữa mà nói ra chuyện mình nghẹn trong lòng bấy lâu: “Dì hai, về sau dì sống cùng chúng con được không?”
Lúc trước dì hai chưa nhìn rõ đám người Hồ Vĩ đến tột cùng là hạng người gì, vẫn còn ảo tưởng về bọn họ, nếu nói ra lúc đó dì hai chắc chắn sẽ cự tuyệt, nhưng hiện tại là thời điểm tốt nhất.
Dì hai sửng sốt, liên tục lắc đầu: “Không được không được, Tố Tố, dì biết là các con muốn tốt cho dì, nhưng mà bà già này không thể liên lụy các con được, lần này mấy đứa Hồ Vĩ ầm ĩ một hồi đều là dì sai, đã gây thêm không ít phiền toái cho các con, dì ở lại chính là làm hại các con!”
“Sao lại làm hại bọn con được? Dì hai cũng thấy rồi đấy, nhà con nhiều trẻ con, Hàn Liệt lại bận, còn thường xuyên ra ngoài nhiệm vụ, con cũng phải đi làm, một người chăm mấy đứa nó rất mệt mỏi, dì hai ở đây có thể giúp bọn con mà.”
Liễu Tố Tố biết, dì hai không muốn chiếm lợi của tiểu bối, nhất định phải có việc cần dì giúp, trong lòng dì không có trở ngại mới nguyện ý ở lại đây.
Quả nhiên, nghe được lời này dì hai có chút do dự.
Liễu Tố Tố vừa định nói thêm hai câu nữa, Hàn Tiền đột nhiên chạy tới, giơ tay lên: “Bà ơi, bà xem đi.”
Lúc Hàn Tiền đánh Hồ Quốc Bân, tay không cẩn thận cũng bị cào hai cái, tuy có vết nhưng không đau lắm, bình thường nó sẽ không nói, nhưng hiện tại lại giả bộ như đặc biệt thống khổ:
“Bà ơi, vừa nãy cháu báo thù cho bà, bị anh họ làm bị thương rồi, bà nhất định phải ở lại chăm sóc cháu đó!”
Hàn Tiền nhanh nhạy nhất, mấy đứa nhỏ khác cũng không kém, nghe được lời này vội vàng túm tụm lại:
“Còn cháu nữa, chỗ này của cháu bị xước rồi, đau quá đi! Nếu bà đi thì không có ai bôi thuốc cho cháu mất!”
Mấy đứa nhỉ ríu rít kể lể, sao dì hai lại không biết là mấy đứa nó muốn dì ở lại, các cháu không mấy thân thiết còn có thể quan tâm mình như vậy, dì hai rốt cuộc không nén được nước mắt.
“Bà ơi, bà đừng khóc mà, khóc rồi mặt sẽ khó chịu lắm.” Hàn Tú Tú đi đến, dùng ống tay áo lau lau nước mắt trên mặt dì hai.
“Ừ, bà không khóc nữa, bà ở lại chăm sóc các cháu ngoan của bà.” Dì hai nín khóc mỉm cười.
“Hay quá đi!” Mấy đứa nhỏ hoan hô ôm lấy dì hai, Hàn Liệt nhìn một màn này đáy mắt hiện lên ý cười, mấp máy môi nói với Liễu Tố Tố.
Anh không ra tiếng, nhưng Liễu Tố Tố thấy rõ, anh đang nói cảm ơn.
——
Cuối cùng dì hai cũng đồng ý ở lại, Liễu Tố Tố cùng Hàn Liệt đều nhẹ nhàng thở phào.
Quê cách quân khu khá xa, dì hai về sau dọn đến quân khu cần không ít đồ, cho nên Hàn Liệt liền dứt khoát xin nghỉ, cùng dì về quê dọn đồ.
Một ngày trước khi về, Liễu Tố Tố sang nhà Lữ Linh Chi dọn lương thực trở về, lại cầm một cái chân giò hun khói ra, bảo Hàn Liệt chặt ra một nửa.
Chân giò hun khói vừa to vừa cứng, dùng dao chặt cũng gây ra âm thanh kinh thiên động địa.
Hàn Trình đang làm bài tập, nghe thấy ầm ĩ liền chạy tới: “Nương, nương mang thịt về ạ?”
Liễu Tố Tố gật gật đầu: “Ừ, cha con mang về, vừa lúc gửi cho bà ngoại một ít.”
Liễu Thục Vinh ở quê cũng nuôi lợn, nhưng nhà đông người, hơn nữa bà viết thư Liễu Tố Tố mới biết, khoảng thời gian trước ở quê còn náo loạn dịch lợn, lâu rồi cả nhà chưa được ăn thịt.
Vốn không có lương thực ăn, hiện tại mọi người càng chịu không nổi.
Đúng lúc trong nhà vẫn còn đủ chân giò hun khói, cô bảo Hàn Liệt gửi một nửa về quê.
“Vâng ạ.” Gửi thịt về cho bà ngoại thì Hàn Trình không có ý kiến gì, nó còn nghĩ thầm, tuy nương làm thịt thành chân giò hun khói, nhưng bọn nó chưa được ăn lần nào, mà chân giò này còn cứng quá trời, chắc cũng không ngon đâu ha.
Hàn Trình không giấu được chuyện gì trong lòng, nghĩ là nói ra ngay, Liễu Tố Tố cười cười nhìn nó: “Không ngon? Được thôi, ngày mai nương làm cho các con ăn là biết ngon hay không thôi.”
Hàn Trình nghe có thịt ăn liền vui vẻ, đang định hoan hô thì đột nhiên nhớ ra gì đó, chạy đi nhìn lịch sau đó lại bịch bịch bịch chạy về: “Nương, rõ ràng là bởi vì ngày mai chính là ngày ăn thịt mà!”
Ngày 10 và 20 mỗi tháng là ngày ăn thịt cố định, chứ không phải vì nương muốn chứng minh chân giò hun khói ngon nên mới làm đâu!
Liễu Tố Tố nhướng mày: “Vậy con có muốn ăn không?”.
Ngôn Tình Hay
Thằng nhóc này, còn yêu cầu nhiều như vậy làm chi.
Hàn Trình méo miệng: “Ăn ạ!”
Nó đương nhiên là muốn ăn, lâu rồi không ăn thịt, nó sắp quên vị thịt luôn rồi!
Liễu Tố Tố cười cười, vậy thì được rồi.
Dì hai ngồi ở ghế trên gấp quần áo cho mấy đứa nhỏ, thấy cảnh này thì nhẹ nhàng mỉm cười.
——
Ngày hôm sau không chỉ là ngày ăn thịt, còn là Hàn Liệt và dì hai về quê, cho nên nhất định phải ăn ngon một chút.
Đi từ sáng sớm, về đến quê quán là giữa trưa nên khoảng hơn 5 giờ Liễu Tố Tố đã dậy, bắt đầu nấu cơm.
Nguyên liệu đã chuẩn bị từ tối hôm trước, Hàn Liệt thức dậy còn sớm hơn cô, sau khi bổ củi, rửa mặt liên đến giúp cô nhóm lửa.
Buổi sáng sẽ có món chân giò hun khói.
Chân giò hun khói cắt thành những lát mỏng, thịt nạc có chút khô, mỡ trong suốt béo mà không ngán, hai thứ vừa lúc trung hoà tiếp theo là xào với ớt Tứ Xuyên mới hái trong vườn.
Loại ớt này rất cay, còn cay hơn ớt chỉ thiên, do thiếu nước nên quả ớt chỉ to bằng một nửa trước kia, dù vậy vị cay vẫn không giảm, xào trong dầu nóng, vị cay hoà với mùi thịt đặc biệt mê người.
Ngồi xe lâu phải ăn thật no mới được.
Thật ra làm bánh bao chân giò hun khói cũng rất ngon, nhưng bột mì không còn nhiều, Liễu Tố Tố đành dùng chút ngũ cốc làm thành bánh ngô ngũ cốc.
Chọc một lỗ ở giữa bánh ngô, gắp thêm chút ớt xanh xào chân giò hun khói bỏ vào, cắn một miếng mùi thơm của thịt lập tức át hết vị bánh ngô thô nhạt nhẽo.
Vốn dĩ sáng sớm mọi người không có cảm giác thèm ăn, nhờ có vị ớt Tứ Xuyên mà mấy đứa nhỏ có thể ăn thêm vài cái bánh ngô.
Liễu Tố Tố làm khá nhiều, cô cất vào hộp cơm rồi đưa cho Hàn Liệt: “Dì hai, trưa nay dì và Hàn Liệt ăn cái này nhé.”
Dì hai cười tủm tỉm: “Được, Tiểu Liễu con mau trở về nghỉ ngơi đi, đừng tiễn!”
Bắt đầu từ hôm qua, tươi cười trên mặt dì hai chưa từng dừng lại.
Dì hai vốn nghĩ, mình một lòng muốn bù đắp cho hai đứa con trai, dù bị đối xử tệ bạc cũng cảm thấy không sao, cuộc sống vẫn trôi qua đấy thôi?
Nhưng hiện dì hai lại thấy không phải như vậy nữa rồi, giống như Hàn Liệt nói, con người sống trên đời, quan trọng nhất là làm mình vui vẻ.
Hiện tại dì hai đã nghĩ thông suốt, sống cùng Hàn Liệt, Tố Tố và các cháu, tâm tình thoải mái hơn nhiều, đây mới là hạnh phúc gia đình chân chính.
Vốn còn đang thấp thỏm vì đoạn tuyệt quan hệ với con trai, nay dì hai đột nhiên bình tĩnh trở lại, trong lòng chỉ còn lại thoải mái và khát khao.
Thôi, già đến cái tuổi này rồi, không lăn lộn nữa vậy.
Nhân lúc mình còn có thể đi lại được, giúp Tiểu Liệt và Tố Tố trông con đi!
Tiễn dì hai và Hàn Liệt đến cửa quân khu, lúc Liễu Tố Tố trở về liền gặp Trần Nam, thấy cô về, Trần Nam vội vàng đi đến: “Chị, từ hôm nay trở đi, chị chính là ân nhân của em!”
Nhìn mặt cô ấy tràn ngập ý cười, Liễu Tố Tố hỏi: “Mẹ chồng em đi rồi?”
“Đi rồi!” Trần Nam mặt mày hớn hở kể lại.
Đúng như Liễu Tố Tố nghĩ, sau khi Hình Lai Phúc trở về liền nói thẳng mình không muốn vào bộ đội, bà Hình còn muốn làm ầm ĩ, bảo Hình Tiểu Quân nghĩ cách.
Hình Tiểu Quân nói: “Con chỉ là doanh trưởng, chỉ có mỗi cách này thôi, nếu nương không muốn thì có thể đi tìm sư trưởng, nhờ sư trưởng tự mở cửa sau cho cháu trai nương!”
Bà Hình chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, nào thật sự dám đi tìm sư trưởng.
Hơn nữa Hình Lai Phúc cũng là bị doạ sợ phải đi về, bọn họ vừa đi, tâm tình Trần Nam tốt hơn không ít.
“Đúng rồi, chị biết không, lần trước qua sân huấn luyện còn có em trai đoàn trưởng Bao đấy.” Trần Nam kể lại chuyện của Bao Phi Cường.
Thật ra sau khi Hàn Liệt trở về đã muốn nói, nhưng bởi vì chuyện của dì hai cho nên lúc này Liễu Tố Tố mới từ chỗ Trần Nam biết tin tức.
“Nghe nói liền bởi chuyện này, bà Bao và Lê Ngọc Quế cãi nhau lớn lắm, nói cô ta tính kế nhà bọn họ!”
Trần Nam cảm thấy Lê Ngọc Quế này thật là xấu xa, “Nhưng mà bởi vì đoàn trưởng Bao cũng không đồng ý nên cuối cùng chỉ có thể đuổi Bao Phi Cường đi.”
Liễu Tố Tố hiểu ý Trần Nam.
Bao Phi Cường đúng là bị đuổi đi, nhưng Lê Ngọc Quế làm như vậy cũng có nghĩa là, tình cảm mẹ chồng nàng dâu 'thắm thiết' giữa cô ta và bà Bao, chính thức tan vỡ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...