Mấy đứa nhỏ đã quen với việc cha ra ngoài làm nhiệm vụ, Hàn Trình thích nhọc lòng còn hỏi: “Nương, nương có làm đồ ăn cho cha không ạ?”
“Cha con mang đi rồi.”
Ra ngoài diễn luyện có ban bếp núc đi cùng, hơn nữa đây là đi làm nhiệm vụ, không phải du ngoạn nên không thể mang nhiều đồ lắm, Liễu Tố Tố cũng chỉ gói một ít khoai lang miếng cùng mấy viên kẹo cho anh mà thôi, như vậy ít ra cô cũng có thể yên tâm đôi chút.
Sau khi mấy đứa nhỏ đi học, Liễu Tố Tố kiểm tra nấm bào ngư xong rồi mới đến văn phòng.
Trong văn phòng, đoàn trưởng Trương mặt ủ mày ê, tiền trinh thò đầu qua nói: “Đoàn trưởng đang muốn tuyển người mới sao, phiền rồi đây!”
Đập chứa nước khai trừ hai người, vậy nên phải bổ sung thêm hai người khác, thật ra không thiếu người đến báo danh, bình thường đã có rất nhiều người muốn có công việc, huống chi là tình hình khó khăn như hiện tại.
Nhưng qua việc trộm nước lần này, đoàn trưởng Trương không thể không cẩn thận một phen, nhất định phải chọn người có nhân phẩm tốt.
Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: “Tiền trinh, tất cả mọi người đều có thể báo danh đúng không?”
“Đúng vậy, sau khi báo danh có được chọn hay không thì không chắc.” Tiền trinh nói.
Điều đó là đương nhiên.
Tan làm, Liễu Tố Tố không lập tức trở về nhà mà chuyển hướng đến nhà Chung sư trưởng.
Chung Nghệ đang ở trong sân vừa cho gà ăn vừa chơi với con, Ni Ni sắp được 2 tuổi, hiện tại có thể chạy có thể nói, tuy lúc mới sinh hơi gầy một chút, nhưng nó kế thừa làn da trắng của Chung Nghệ, trông cực kỳ đáng yêu.
Liễu Tố Tố bận rộn từ Tết đến giờ không có thời gian sang chơi, thế mà Ni Ni vẫn nhớ cô, vừa thấy cô liền bịch bịch chạy tới, “Dì!”
“Ơi!” Liễu Tố Tố sợ nó ngã vội vàng ôm nó lên: “Ni Ni lại cao thêm rồi này.”
Ni Ni ôm cánh tay cô cười ha ha, khuôn mặt tràn đầy vui sướng, lại nhìn nhìn phía sau cô nghiêng đầu nói: “Chị?”
Chị mà nó nói là Hàn Tú Tú, mỗi lần sang nhà Chung Nghệ, Hàn Tú Tú đều chơi cùng Ni Ni, Hàn Tú Tú ôn nhu lại kiên nhẫn, quả thật là chị gái tốt nhất.
“Chị đi học rồi, lần sau chị lại đến tìm Ni Ni nhé?”
Chung Nghệ đi tới: “Hôm nay chị Tố rảnh rồi sao? Con bé nặng lắm, chị thả nó xuống đi, đừng ôm mệt.”
“Không nặng, trẻ con tuổi này là thích nhất, lớn lên mấy tuổi nữa là không đáng yêu nữa đâu.” Liễu Tố Tố ôm Ni Ni ngồi xuống, từ trong túi móc ra một cái bánh quy nhỏ, cô bé lập tức bị dời lực chú ý, hai tay cầm bánh quy cắn cắn.
Liễu Tố Tố bắt đầu nói chuyện với Chung Nghệ: “Em có muốn đi làm không?”
Chung Nghệ sửng sốt: “Đi làm sao?”
“Ừ, dạo gần nhất đập chứa nước bắt đầu tuyển người, chị cảm thấy em có thể đi thử xem sao, tuy tiền lương không cao lắm nhưng tương đối thanh nhàn, em mang theo Ni Ni theo cũng có thể.” Liễu Tố Tố nói.
“Không phải vấn đề tiền lương…” Chung Nghệ cười khổ.
Chung Nghệ đương nhiên là muốn đi làm, vốn Dư Hồng Anh cũng có công tác, sau lại bởi vì cô ấy mà bất đắc dĩ từ chức, tiền trợ cấp của Chung sư cũng đủ để cả nhà cô sống, nhưng Chung Nghệ rốt cuộc đã lớn, còn làm mẹ rồi, sao có thể cả ngày ăn uống của cha mẹ?
Dư Hồng Anh cùng Chung sư trưởng đều không ngại, nhưng Chung Nghệ vẫn thấy băn khoăn trong lòng.
Cô ấy muốn chờ đến khi Ni Ni lớn hơn một chút rồi sẽ ra ngoài tìm việc làm, nuôi sống bản thân và con gái, nhưng đột nhiên lại hạn hán, nhiều nơi đều ăn không đủ no, khẳng định không thể ra ngoài.
Trong khoảng thời gian này Chung Nghệ ở nhà rầu rĩ không thôi, bây giờ Liễu Tố Tố nói đập chứa nước có công tác, cô ấy đương nhiên là muốn đi nhưng mà thanh danh của cô ấy không tốt lắm, chưa nói tới việc có được tuyển hay không, dù được vào làm cô ấy cũng sợ người khác phê bình.
Liễu Tố Tố nhìn Chung Nghệ đang cúi đầu, trong lòng cũng hiểu rõ, thời gian trôi qua đã lâu rồi nhưng chuyện này đối với Chung Nghệ mà nói vẫn còn là vết thương đặc biệt sâu.
Từ đó đến nay Chung Nghệ cũng rất ít khi ra ngoài, cơ bản đều là ở nhà chăm sóc con gái, cũng chỉ có lúc ăn tết hoặc là cô chủ động mời tới ăn cơm thì Chung Nghệ mới đến nhà cô một chuyến.
“Tiểu Liễu! Hôm nay có rảnh lại đây à?” Dư Hồng Anh đi ra cười nói.
Liễu Tố Tố gật đầu: “Thím, cháu tới tìm Tiểu Nghệ, có chuyện nói cùng em ấy.”
Dư Hồng Anh không biết Liễu Tố Tố tìm Chung Nghệ làm gì, nhưng biết hẳn là chuyện quan trọng, bà nói: “Thím mang Ni Ni đi uống nước, các cháu cứ nói chuyện tiếp đi.”
Dư Hồng Anh ôm Ni Ni đi ra ngoài, Liễu Tố Tố dịch ghế dựa nắm lấy tay Chung Nghệ: “Chị biết em sợ hãi, nhưng mọi chuyện đều đã qua, em sợ cũng đâu có ích lợi gì đâu? Em cũng không thể cả đời trốn ở trong nhà đúng không?...!Chị cũng không cảm thấy đây là chuyện gì lớn, nói một câu thật lòng, Chung Nghệ, em chỉ là gặp phải người không tốt nên bị lừa mà thôi, em xem những kẻ làm chuyện xấu kia còn chưa thấy xấu hổ, em có cái gì phải sợ hãi?” Liễu Tố Tố nói thẳng.
Chung Nghệ không thể cả đời như vậy được, Chung sư trưởng đã làm sư trưởng, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không bị điều đi nơi khác, mà Chung Nghệ cũng không có khả năng bởi vì việc này chuyển ra ngoài, cả đời không gặp lại cha mẹ mình.
Cô ấy có sai, nhưng cái sai của cô ấy là da mặt quá mỏng, quá để ý đến miệng lưỡi người đời.
Liễu Tố Tố cho rằng cho Chung Nghệ một chút thời gian thì cô ấy có thể nghĩ kỹ, nhưng hiện tại dường như hiệu quả không lý tưởng lắm, nếu không được vậy thì dứt khoát nói rõ ràng ép cô ấy một phen.
“Lúc gã đàn ông kia bỏ đi, trong thôn không ai là không trào phúng chị, đều ở sau lưng khinh thường chị nhưng chị không phải vẫn sống rất tốt đó sao?”
Liễu Tố Tố cười nói, “Em cũng không biết chứ, lần trước chị trở về mọi người đối xử với chị rất nhiệt tình, tất cả đều khen chị lợi hại có bản lĩnh, không còn ai nói chị vô phúc, học nhiều mà không giữ nổi chồng nữa.”
Liễu Tố Tố rất ít khen chính mình, cũng không phải cô khinh thường bản thân, chỉ là do cảm thấy có hơi xấu hổ, Chung Nghệ nhìn nụ cười đắc ý trên mặt cô thì cũng phì cười theo.
“Cho nên chỉ khi em sống thật tốt mới có thể làm những người kia cảm thấy lỗi không phải do em.
Bằng không những lời này bọn họ sẽ ghi tạc trong lòng cả đời.”
Chung Nghệ nhìn ánh mắt nghiêm túc của cô, rất lâu sau mới gật đầu: “Vâng! Chị Tố Tố, em đi!”
“Vậy mới đúng chứ.” Liễu Tố Tố thở phào, tuy cô muốn giúp Chung Nghệ, nhưng cô ấy cũng phải nguyện ý mới được, nếu nói đến thế rồi mà Chung Nghệ vẫn không đứng dậy nổi, cô cũng không còn cách nào khác.
Tất nhiên muốn vào đập chứa nước làm việc không hề dễ, nơi đây là quân khu, chú ý nhất là sự công bằng, mặc dù Chung Nghệ là con gái Chung sư trưởng nhưng nếu không có bản lĩnh thì sẽ không được chọn.
Cho nên sau khi cơm nước xong xuôi, Liễu Tố Tố bảo mấy đứa nhỏ ở nhà làm bài tập, còn mình thừa dịp sắc trời còn sớm, dẫn Chung Nghệ đến gần đập chứa nước.
“Công việc hiện tại ở đập chứa nước khá đơn giản, quản lý cá tôm, có người tới mua thì bắt lên, cân rồi tính tiền là được.”
Tính toán sổ sách đối với Chung Nghệ mà nói không khó, còn quản lý cá tôm cô ấy khẳng định chưa làm qua, Liễu Tố Tố cũng chưa làm bao giờ, cô chỉ biết một số phương pháp, hiện tại chỉ có một chỗ để trông cậy vào, chính là đồng chí duy nhất trong ba người làm việc ở đập chứa nước không bị khai trừ.
Đồng chí này là một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, họ Hà, Liễu Tố Tố sáng sớm đã qua chào hỏi nhờ đồng chí Hà hỗ trợ Chung Nghệ.
Liễu Tố Tố nghĩ đến việc này, người khác cũng có thể nghĩ đến, trong khoảng thời gian này chỉ cần là người muốn làm việc trong đập chứa nước thì đều tìm đến đồng chí Hà nhờ chỉ điểm vài chỗ, Chung Nghệ đi theo học hỏi, nhớ nhiều mới có thể có ưu thế hơn những người khác.
“Làm phiền đồng chí Hà ạ.” Chung Nghệ vội vàng nói lời cảm ơn.
Đồng chí Hà này là người có tính cách rất tốt, chị cười nói: “Không có gì phiền toái cả, hiểu biết của tôi cũng không nhiều lắm, biết cái gì sẽ dạy cô cái đó, nhưng tôi nói trước, cô nhất định không được đưa quà cáp gì cho tôi đâu đấy, nếu ngày sau được tuyển vào làm, mời tôi ăn hai bữa cơm là được.”
Vết xe đổ còn ở kia, chị cũng không dám làm những chuyện không hợp quy củ.
Chung Nghệ cười gật đầu: “Vâng, tôi hiểu rồi.”
Liễu Tố Tố xác định Chung Nghệ đã ổn, liền chào hỏi hai người họ sau đó rời đi, cô ở chỗ này cũng giúp không được gì.
Mỗi người có một tạo hóa, đường là do chính mình đi, có thể tranh thủ được cơ hội làm việc này hay không, Chung Nghệ phải dựa vào chính mình thôi.
Nhưng cô rất có lòng tin, Chung Nghệ sẽ làm được.
——
Bên đập chứa nước phải mất 4-5 ngày nữa mới quyết định ai đi làm, cho nên Chung Nghệ còn khá nhiều thời gian.
Qua 2 ngày Liễu Tố Tố có thể nghỉ ngơi 1 ngày, tính ra hôm nay hoặc là ngày mai Hàn Liệt sẽ trở về, cô liền cùng Lữ Linh Chi và Trần Nam lên núi, chuẩn bị đào ít măng về ăn.
Hiện tại đã là tháng 4, mùa măng đã đến.
Do ảnh hưởng của hạn hán, tuy tình hình trên núi tốt hơn ngoài ruộng một chút nhưng măng tất nhiên vẫn ít hơn năm ngoái, cộng thêm việc không có lương thực nên mọi người đều tranh nhau đào măng, thấy mảnh đất mình hay đào măng không còn gì, Liễu Tố Tố định đi vào sâu trong núi.
Nếu vào sâu hơn nữa, buổi trưa không chắc có thể về sớm, cô dứt khoát làm thêm đồ ăn mang đi, cũng dẫn mấy đứa nhỏ theo giải sầu luôn.
Trước kia lúc ra ngoài chơi Liễu Tố Tố đều sẽ làm không ít đồ ăn, hiện tại chỉ có thể có cái gì thì làm cái đó.
Cuối cùng cô quyết định dùng bột ngô và đường đỏ làm tam giác đường.
Số đường đỏ này là Hàn Liệt mua, cũng là lần trước Liễu Tố Tố bị đau bụng kinh dọa anh sợ, dù sau này uống thuốc điều trị, mỗi lần đến tháng đều đã đỡ hơn nhiều nhưng Hàn Liệt vẫn còn lo lắng, cứ được phát tiền lương là sẽ đến Cung Tiêu Xã mua gói đường đỏ về.
Bột ngô Liễu Tố Tố nhào cùng sữa bò, hiện tại giá sữa bò đã tăng lên, người mua tự nhiên cũng ít đi, mà bên phía nông trường do hạn hán khiến sản lượng sữa bò cũng giảm bớt, như vậy lại vừa vặn nhu cầu mua bán.
Liễu Tố Tố vẫn kiên trì mua sữa, rốt cuộc thịt không chỉ đắt còn đặc biệt khó mua, mấy đứa nhỏ đều đang trong tuổi phát triển, cả ngày uống canh suông sớm muộn cũng sẽ sinh bệnh, uống thêm sữa bò coi như bổ sung dinh dưỡng, dù đắt một chút cũng không sao.
Bột ngô bỏ thêm sữa bò làm bánh càng thêm thơm ngon, sữa lại không ngọt lắm, vừa hay có thể dùng đường đỏ làm nhân.
Chỉ là có một vị nhân đường đỏ sẽ không hấp dẫn, Liễu Tố Tố lại nấu thêm đậu đỏ rồi sên với đường, tiếp theo dùng sạn nghiền nhuyễn, nặn thành hình tròn rồi dùng vỏ bánh bao bên ngoài.
Trong nhà không còn bao nhiêu nên cô nấu khá ít đậu đỏ, trong điều kiện hữu hạn thế này, cô vẫn muốn cho các con những thứ tốt nhất.
Liễu Tố Tố làm tổng cộng 15 cái bánh xếp trong rổ, sau đó dẫn mấy đứa nhỏ ra ngoài.
Mấy đứa nó đã sớm kìm nén không được, cô còn đang đóng cửa bọn nó đã chạy sang nhà Lữ Linh Chi và Trần Nam gọi người.
Đóng cửa kỹ quay đầu lại, thấy một đôi mắt tròn xoe nhìn mình, Liễu Tố Tố đi qua nhéo nhéo tai Hàn Cẩm: “Chờ nương à?”
“Vâng!” Hàn Cẩm gật đầu, còn muốn giúp nương cầm rổ.
“Không sao, nương tự cầm được, lát nữa trở về mệt quá, Tiểu Cẩm lại giúp nương nhé.”
“Vâng ạ.” Hàn Cẩm ngoan ngoãn gật đầu.
Quay người lại, Liễu Tố Tố lại đụng phải Bao Phi Quyên vừa mới trở về nhà.
Hôm qua bà Bao đã có thể xuất viện, tuy rằng tuổi lớn nhưng nhờ liên trưởng Thang cứu kịp thời cho nên cũng không có vấn đề gì, chỉ là bị dọa sợ mà thôi.
Có lẽ là cảm thấy mất mặt nên bà ta dây dưa mãi không chịu xuất viện, kéo dài tới tận đêm qua ít người qua lại mới chật vật trở về nhà.
Cũng bởi vì việc này, đừng nói là đám người Bao Phi Tường, ngay cả Lê Ngọc Quế mấy ngày nay cũng không dám ôm bụng ra ngoài khoe khoang nữa.
Liễu Tố Tố lười quản việc nhà người khác, kết quả vừa nhấc mắt lại nhìn Bao Phi Quyên đột nhiên dừng lại, hừ lạnh với cô một tiếng như thể cô thiếu cô ta 500 đồng vậy.
Liễu Tố Tố:???
Người này bị khùng à?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...