Cố Như không đáp lại, khẽ mỉm cười, mặc dù không đồng tình với cách làm của nguyên chủ nhưng cô có thể hiểu được.Mẹ của nguyên chủ ban đầu từng là y tá trưởng của bệnh viện Hoa Nam hiện làm việc tại bộ phận cung ứng của bệnh viện, lương hàng tháng là 52 đồng, anh trai cô làm công nhân tại mỏ kim loại màu, một tháng được 35 đồng tiền.
Chị dâu lại làm công nhân tạm thời ở xưởng thực phẩm 18 đồng một tháng.
thu nhập của một gia đình có thể dễ dàng lên tới hàng trăm đồng một tháng.Ở Hoa Thành có thể được coi là một gia đình công nhân trung lưu.
Tuy nhiên, nhà chị dâu cô quê ở vùng nông thôn phía dưới huyện Nghi, sau khi gả cho Thẩm Tuấn Bình, Thẩm gia nhờ người giúp cô vào làm việc trong một nhà máy thực phẩm.
Nhưng Dương gia có tận sáu anh chị em, Dương Đông Thanh là người đứng đầu.
Cô ta không đành lòng nhìn bố mẹ và các em chết đói, mỗi tháng luôn trợ cấp một ít.
Lúc đầu chỉ có mười tám đồng, về sau đã lên đến hai mươi ba mươi đồng, nghe nói hai em nhỏ trong nhà đã lớn hơn, muốn trợ cấp việc học của hai đứa, giờ đây gần như toàn bộ tiền lương của hai vợ chồng đều đưa cho nhà mẹ đẻ bên kia.Thẩm Tuấn Bình một tháng trở về khoảng hai hoặc ba lần, còn lại sống và ăn ở mỏ, còn tốt hơn chút.
Dương Đông Thanh ở nhà, dùng tiền sinh hoạt của Thẩm Ngọc Lan, sau mùa xuân năm nay, cô ta lại có thai.Thẩm Ngọc Lan sợ con dâu bị suy dinh dưỡng, ảnh hưởng xấu đến đứa bé nên đồ tốt đều đưa hết cho con dâu.
Bất quá nhớ đến con gái tiền lương hàng tháng khá cao, nên bảo cô gửi về phụ giúp ban đầu 10 tệ sau thành 20 tệ.
Thẩm Ngọc Lan nghĩ rằng lương của con gái không tệ, 15 tệ một tháng là đủ dùng, sau khi Dương Đông Thanh trở thành nhân viên chính thức, thì sẽ không cần con gái phụ thêm tiền lương nữa.Tuy nhiên, Thẩm Ngọc Lan không ngờ rằng vào thời điểm này , con gái bà đã nợ một số tiền rất lớn.
Vốn dĩ 15 tệ là đủ cho Thẩm Ái Lập tiêu dùng ăn uống, hai cái bánh bao hấp, một đĩa rau xào với thịt lợn xé trong nhà ăn chỉ tốn 15 hào.
Tuy nhiên, Thẩm Ái Lập nghĩ đến nguyên chủ ban đầu mỗi ngày ăn hai cái bánh nướng đói thì uống nước sôi để nguội liên tục ba tháng, khiến bản thân bị phù nề vì muốn tiết kiệm tiền cho Ngụy Chính đang ở Dương Thành?Nghĩ đến chị dâu Thẩm Ái Lập, Chương Tự Du bất mãn nhếch môi, nhưng sợ kẻ ngốc trước mặt không hiểu, liền nói thẳng: “ Về nhà chị dâu cậu ăn cái gì thì cậu ăn cái đó, biết chưa?" Cố Như gật đầu, “ Tự Du đừng lo lắng, về nhà tớ sẽ lấy lại tiền.”Cô không có ý định tham gia vào cuộc sống gia đình với nguyên nữ chủ, không những không chuẩn bị tham gia, mà cô còn chuẩn bị mang mẹ nguyên chủ đi.
Người nhà Dương Đông Thanh, cả nhà bám dính lên người Thẩm gia, lúc đầu khẩu vị của bọn họ rất nhỏ, vấn đề chỉ là cơm ăn, bây giờ là học phí và chi phí sinh hoạt của 5 đứa con.Có đường sống cho người nghèo cũng có đường sống cho người giàu, cứu nguy thì được, nhưng nuôi sống thì thực sự là không cần thiết.
Tuy nhiên, nguyên thân ban đầu có ý thức của xã hội mới và ngây thơ cho rằng giúp đỡ người khác là đóng góp cho xã hội.Mặc dù Cố Như cảm thấy nhờ bạn bè nhiều như vậy là không tốt, nhưng khi Chương Tự Du lấy ra một chiếc bánh bao hấp từ trong túi vải và nhét cho cô, cô đột nhiên cảm thấy "Người phân theo nhóm, vật hợp theo loài" có thể khái quát tình bạn của Thẩm Ái Lập và Chương Tự Du.Lúc Cố Như từ chối, Chương Tự Du làm vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Cố Như với đôi mắt to tròn đầy cảnh cáo, Cố Như liền bẻ ra một nửa và nói: "Một nửa là đủ.
Tớ mà lấy đi hết thì cậu khỏi cần ăn tối."Hiện tại, mỗi người được cung cấp 30 cân lương thực mỗi tháng, họ phải dựa vào phiếu thực phẩm để mua bánh bao trong căng tin nên không đủ khả năng chi trả.Chương Tự Du cười nói: “Không có việc gì, giữa trưa tớ ăn nhiều rồi.” Chương Tự Du không ngủ trưa, cùng Thẩm Ái Lập đi lấy một số đồ mang về nhà, chỉ để lại ở đây một số quần áo, giày và tất theo mùa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...