Kim Hữu Đệ và Lâm Lị ngạc nhiên khi thấy Triển Đình Đình đứng ở đây, mặc dù Triển Đình Đình không lười biếng, nhưng cô ta vẫn rất cẩn thận trong công việc của mình, sợ bị thua lỗ.
Nhưng nghĩ tới hôm nay là ngày lại mặt thì cũng hiểu được
Bà cụ Tôn đang ở trong phòng bếp, nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, liền biết mấy đứa con dâu đã dậy, bèn nói: "Ở bên ngoài nói chuyện linh tinh gì đấy, vào làm đi, ta không dậy thì cũng không biết dậy mà làm"
Ba cô con dâu đều không chậm trễ, vội vàng vào bếp, làm thức ăn cho heo, thức ăn cho gà, cơm của nhà họ Tôn nhanh chóng được làm, còn về cơm của Tôn Hiểu Quai, vẫn luôn do Tôn nãi nãi tự làm.
Sau khi Tôn Hiểu Quai thức dậy, Tôn nãi nãi bế cô đến bàn ăn ngồi xuống, đi vào phòng bếp mang đồ ăn cho cô, sau đó chia bữa ăn cho những người khác, nhà họ Tôn bắt đầu ăn sáng.
Trong bữa sáng của Tôn Hiểu Quai, Tôn nãi nãi đặc biệt hấp một cái bánh bao trắng, một bát trứng hấp thịt heo và một đĩa nhỏ giá đỗ xào.
Mặc dù trông rất hấp dẫn, nhưng không ai dám nói gì, chứ đừng nói đến việc nếm thử.
-
Mặc dù Triển Đình Đình ghen tị với việc ăn uống của Tôn Hiểu Quai, nhưng cô ta cũng không phải là kẻ ngốc, cô ta biết bây giờ mình không có tư cách để nói gì.
Bề ngoài không thể nói ra, nhưng Triển Đình Đình mắng dữ dội trong lòng, một kẻ thua tiền, ăn đi, không sợ miệng thối.
Sau khi ăn xong, Triển Đình Đình vội vàng rửa bát, Tôn nãi nãi cũng biết nguyên nhân siêng năng của cô ta nên không đưa vạch trần, lúc dọn bát thì nói: "Lão đại con lại đây lấy lễ lại mặt đi"
Triển Đình Đình nghe thấy những lời của Tôn nãi nãi, cô ta dọn dẹp bát đũa nhanh hơn rất nhiều.
Khi Tôn Ái Quốc nhận được lễ lại mặt từ bà Tôn, Triển Đình Đình cũng rửa bát xong và đi ra.
Tôn Ái Quốc thấy Triển Đình Đình đã làm xong thì nói: "Đi thôi." Triển Đình Đình ban đầu nghĩ rằng mình có thể đi xe đạp trở lại, đã chết lặng và hỏi: "Chúng ta không đi xe đạp sao?"
"Nhà em gần như thế đi xe đạp làm gì, chỉ cần đi bộ qua là được, vả lại xe đạp là nhà nước cấp cho, cũng không thể chiếm tiện nghi của nhà nước được" Tôn Ái Quốc nói
Triển Đình Đình thấp giọng lẩm bẩm: "Không phải còn có cái khác sao." Nghe thấy lời nói của cô ta, Tôn Ái Quốc trừng mắt nói: "Là do mẹ mua cho Tiểu Quai, em đừng nghĩ tới, nếu không muốn trở về thì đừng trở về nữa"
Triển Đình Đình nghe thấy Tôn Ái Quốc nói như vậy, cô ta hoảng hốt, mỉm cười nói: "Đừng nói nữa, chúng ta mau đi thôi"
Nhà mẹ của Triển Đình Đình cũng ở thôn Ngũ Tinh, cách Tôn gia không xa, nhưng vì món quà trả lại quý giá trong tay, hành trình hai mươi phút ban đầu đã bị Triển Đình Đình kéo dài trong một giờ.
Tôn Ái Quốc không sốt ruột, hắn cũng không quan tâm đến suy nghĩ của Triển Đình Đình, chưa kể hôm nay là ngày lại mặt, hắn cũng rất vui khi được người dân trong thôn ghen tị như vậy.
Khi chuẩn bị về đến nhà, Triển Đình Đình bước đi chậm hơn, giọng nói của cô ta cao hơn một chút khi nói chuyện với Tôn Ái Quốc, nhấn mạnh đến hai miếng thịt cô ta mang trở lại
Lúc trước kết hôn, cô ta không chọn ngày tốt, mấy nhà bên cạnh đều nói bóng nói gió đủ thứ, Triển Đình Đình không thèm để ý.
Chẳng qua động tĩnh này cũng có hiệu quả, kéo được mất bà nương sát vách ra ngoài
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...