Khi đến bờ sông, bởi vì Tôn Trăn Trăn (Tam Niếp) cố ý đi chậm lại, để cùng Hạ Thu và Hạ Xuân bước đi cùng nhau
Ba của Hạ Thu là Hạ Chí Nhân cũng không phải loại thổ tài chủ, là một người trung niên rất tuấn tú, rất nho nhã.
Gia đình Hạ Chí Nhân tương đối giàu có, ông nội Hạ Thu kỳ vọng anh rất cao, vì vậy anh được giáo dục rất tốt, trước khi cải tạo đất đã là sinh viên đại học.
Về phần mẹ của Hạ Thu sau khi sinh Hạ Xuân không bao lâu liền qua đời, thân thể mẹ anh đã yếu ớt, sau khi sinh con xong có quá nhiều chuyện phiền muộn, lại thêm lúc ấy lương thực không đủ, người phụ nữ ôn nhu thiện lương kia đã tự sát.
Mà ông nội Hạ Thu sau khi cải tạo đất không bao lâu liền lửa giận công tâm mà không qua khỏi, vị lão nhân này vẫn lấy đất làm mệnh căn, để cho ông phải phân đất ra quả thực là đào tâm của ông.
Quan trọng nhất vẫn là ông cảm thấy không còn mặt mũi đối mặt với liệt tổ liệt tông, tổ nghiệp bại trong tay mình.
Người thân liên tiếp qua đời, làm cho Hạ Thu còn nhỏ trở nên đặc biệt mẫn cảm.
Tựa như hiện tại Tôn Trăn Trăn (Tam Niếp) chỉ hơi tới gần, cũng đã khiến hắn nổi lên cảnh giác.
Tôn Trăn Trăn (Tam Niếp) âm thầm quan sát hai anh em Hạ Thu, cả hai đều mặc áo dài màu xám lam, phía trên đầy vá, có chỗ còn không vá.
Hai anh em sắc mặt vàng ố vàng, gầy trơ xương, vừa nhìn đã biết là suy dinh dưỡng.
Hạ Thu chín tuổi và Hạ Xuân sáu tuổi hoàn toàn không có chiều cao như bọn họ, nổi bật duy nhất chính là khí chất toàn thân.
Quần áo trên người hai người tuy cũ nát nhưng sạch sẽ chỉnh tề, một chút không giống hài tử trong thôn, lúc nào cũng bị làm cho bẩn thỉu, anh trai trầm ổn bình tĩnh che chở em gái nhu thuận đáng yêu, làm cho người ta sinh hảo cảm.
Bởi vì sau khi đến bờ sông, bọn Tôn Hiểu Quai thương lượng làm thế nào bắt cá, phân cá như thế nào, Tôn Trăn Trăn (Tam Niếp) liền nhân cơ hội nói chuyện với Hạ Thu: "Hạ Thu, cậu ở trường tiểu học huyện mấy năm rồi? ”
"Năm thứ hai rồi." Đối với cuộc trò chuyện của Tôn Trăn Trăn (Tam Niếp), Hạ Thu vẫn rất cảnh giác, không khỏi nắm chặt cổ tay Hạ Xuân, Tôn Trăn Trăn (Tam Niếp) cũng chú ý tới chi tiết này.
Mặc dù trong lòng cảm thán sự nhạy cảm của Hạ Thu, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh nói: "Nãi của tôi đồng ý cho tôi đi học, nhưng tôi sợ tôi học không tốt, cậu có thể dạy tôi không"
Thấy Hạ Thu không có phản ứng, Tôn Trăn Trăn vội vàng nói: "Ta sẽ không để cho cậu dạy khôn, cũng sẽ không để cho người khác phát hiện.
"Nói xong liền từ trong túi lấy ra ba viên kẹt sữa thỏ trắng lớn, đây là lúc trước Tôn nãi nãi sau khi lấy được đường liền chia cho ba chị em các cô.
Hạ Thu nhìn đường thì không nói một lời, nhưng Hạ Xuân trốn bên cạnh anh nhỏ giọng kêu lên: "Anh, đường sữa thỏ trắng lớn.
" vì mẹ mất sớm, Hạ Xuân ăn rất ít được uống sữa mẹ, nhà các cô lại có loại tình huống này, cho nên đây vẫn là thứ mà Hạ Xuân đứa nhỏ này ao ước.
Kẹo sữa thỏ trắng cô bé chỉ ăn một lần, nhưng vẫn nhớ rõ, so với thịt còn thích hơn.
Nhìn bộ dáng khát vọng của em gái mình, Hạ Thu cũng rất do dự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...