Đối với lễ hồi môn, Tôn nãi nãi luôn dựa theo cao hơn thôn một chút, năm cân lương thực thô, một cân lương thực, cái này đã xem như rất tốt rồi.
Nhưng Triển Đình Đình không thỏa mãn, lúc trước cô ta còn có thể còn đắc ý.
Nhưng trong gần một tháng ở Tôn gia, cô ta mới hiểu rõ hơn về gia sản của Tôn gia.
Không nói tới mấy ngày nay đều có thể dính chút vị thịt, tuy rằng là bởi vì nông bận, chỉ có nha đầu Tôn Hiểu Quai kia, một ngày ba bữa, ăn không ít thịt trứng đi.
Tuỳ tiện lấy chút để cô ta mang về nhà mẹ đẻ cũng không cần quá nổi bật là được
Mắt thấy ngày mốt chính là ngày trở về, vô luận cô ta muốn công trung bỏ tiền, xuất vé, hay là muốn tiền phòng của mình, Tôn nãi nãi một chút ý tứ buông lỏng cũng không có, Triển Đình Đình tuy rằng thập phần tức giận, nhưng cũng không khỏi nóng nảy.
Tối hôm đó sau khi ăn cơm tối xong, ở trong phòng mình, Triển Đình Đình thăm dò nói với Tôn Ái Quốc: "Ái Quốc, anh xem ngày kia chúng ta lại mặt rồi, lễ hồi môn sẽ thế nào?"
Tôn Ái Quốc đối với ý nghĩ của vợ mới của mình cũng có thể đoán được một chút, biết ý tứ của cô ta, bất quá ngoài miệng vẫn không sao cả nói: "Cái gì như thế nào, mẹ nói thế nào thì mang thế đó"
Triển Đình Đình vừa nghe Tôn Ái Quốc nói lời này, mặt ngoài không thèm để ý cũng không giả vờ được nữa, hơi vội vàng nói: "Ái Quốc, mẹ em ở nhà thương em như vậy, lại lo lắng tính tình em lớn đến nhà chồng không tốt, em chỉ muốn thêm chút hồi môn để bà yên tâm hơn thôi"
Tôn Ái Quốc trong lòng buồn cười, thương cô mà lại tìm ngày như thế này gả đi.
Kỳ thật, đối với việc có nên kết hôn hay không Tôn Ái Quốc cũng không thèm để ý, dù sao hắn cũng đã có con cái rồi không lo việc nối dõi.
Nhưng hắn là người có chút mê làm quan, có cơ hội liền muốn leo lên trên, bởi vậy mới cưới Triển Đình Đình có thể trợ giúp hắn leo lên.
Đối với việc lễ lại mặt, Tôn gia bỏ ra là như nhau, bất quá ngươi muốn thêm vào bao nhiêu, Tôn nãi nãi hoàn toàn không hỏi, dù sao muốn tăng thêm mặt mũi lại không cần bỏ thêm thì ai mà không vui chứ
Đối với việc Triển Đình Đình cầu xin mình, Tôn Ái Quốc vẫn rất nguyện ý giúp cô ta, dù sao cũng là vợ chồng, lễ hồi môn nhiều hắn cũng sẽ nở mặt.
Bởi vậy, trên mặt cười trấn an nói: "Được, vậy anh sẽ thêm chút lễ hồi môn"
Triển Đình Đình thấy Tôn Ái Quốc đồng ý, cũng thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng cũng buông xuống, mấy ngày nay đều lo lắng chuyện này trong lòng đều không yênHôm sau ăn sáng, Tôn Ái Quốc vừa nhanh chóng ăn cơm vừa nói với Tôn nãi nãi: "Mẹ ơi, con muốn lấy mười đồng từ tiền cá nhân.
-”
Tôn nãi nãi liếc mắt nhìn Triển Đình Đình bên cạnh vẫn lén theo dõi bọn họ, trả lời: "Biết rồi, cơm nước xong mẹ đưa cho con.
”
Tôn nãi nãi vốn cũng không định chỉ để Triển Đình Đình chỉ mang lễ lại mặt trích từ công ra, lúc trước vẫn không nhả ra, cũng chỉ là ra oai phủ đầu cô ta thôi.
Tôn Ái Quốc đối với cách làm của mẹ mình thập phần đồng ý, dù sao hắn cũng không muốn cưới một người vợ làm nhiễu loạn gia đình.
Triển Đình Đình nhìn chồng và mẹ chồng nói chuyện xong, nghe được lời này của Tôn nãi nãi, tức đến nghiến răng nghiến lợi, vốn tiền trong phòng bọn họ nên do bọn họ tự mình bảo quản, dựa vào cái gì mẹ chồng lại cầm chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...