Thập Niên 60 Nhật Ký Sinh Hoạt Của Cực Phẩm Pháo Hôi


"Đinh - Kế hoạch tục mẫu đã hoàn thành.

Phần thưởng: thuốc viên kéo dài tuổi thọ (tối thiểu có thể tăng tuổi thọ mười năm): 2, dị năng phong hệ trung cấp, thuộc tính nhỏ: 50"" Còn có phần thưởng dị năng sap?" Tôn Hiểu Quai rất kinh ngạc hỏi."Đúng vậy chủ nhân, nhưng đây là nguồn năng lượng, cô có thể thông qua cải tạo thân thể dung hợp với nó, giống như cô tự mình kích phát ra." Hệ thống trả lời.Tôn Hiểu Quai suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Có thể dùng cho mèo con không? ”"Được, mèo con dùng thì không cần cải tạo thân thể, cô có muốn dùng cho mèo con không?""Ừm, cho mèo con đi! Mèo con sau khi dung hợp dị năng, sẽ không thể hóa thành hình người chứ." Tôn Hiểu Quai đột nhiên muốn nói.Sau một thời gian dài im lặng, hệ thống trả lời: "Không đâu, chủ nhân bây giờ tiến hành dung hợp luôn sao?"Tôn Hiểu Quai gật gật đầu, liền nhìn thấy trên người mèo con hiện ra một vầng sáng màu xanh, chậm rãi nổi lên, vẻ mặt rất an tường, giống như đang ngủ.Một khắc sau, ánh sáng yếu ớt mới dần dần biến mất, mèo con cũng một lần nữa rơi trên mặt đất.


Khi mèo con vừa mở mắt ra, Tôn Hiểu Quai liền sai mèo con sử dụng dị năng, để cho cô nhìn xem thế nào.Lập tức, Tôn Hiểu Quai liền cảm thấy một luồng gió nhẹ thổi qua trước mặt mình, sảng khoái hơi lạnh, Tôn Hiểu Quai hỏi Tiểu Miêu: "Gió có thể lớn hơn hay không? "Sau khi mèo con khẳng định cho cô câu trả lời, Tôn Hiểu Quai cười híp mắt.

Sắp đến thời điểm nóng nhất mùa hè, trước đây cô vẫn lo lắng nóng đến không chịu nổi, bây giờ mèo con chính là cái điều hoà di động không phải sao.Tôn Hiểu Quai lại đùa giỡn với mèo con một lát, Tôn nãi nãi tới gọi cô đi ăn cơm, lúc Tôn Hiểu Quai ngồi vào chỗ, Tôn nãi nãi đã chia cơm xong.


Tôn Hiểu Quai nhìn xuống, trong chén cô là hai cánh gà, hai đùi gà, còn có mấy miếng thịt gà.Về phần nam nhân Tôn gia mỗi người được chia ba miếng thịt, Tôn Ái Quyên cùng Tôn nãi nãi cũng được chia làm ba miếng, về phần những người khác chỉ có được chia 1 miếng, rất nhỏ, chẳng là vẫn còn bát nước canh gà, không ai dám nói gì cảCuối bữa ăn, Tôn Hiểu Quai để lại cho Tôn nãi nãi đùi gà, không có biện pháp, trước khi cô ăn xong, vô luận là cô cho Tôn nãi nãi cái gì, Tôn nãi nãi cũng sẽ không ăn, chỉ khi cô không thể ăn được nữa thì Tôn nãi nãi mới ăn.Sau khi ăn cơm xong, Tôn nãi nãi liền đuổi Tôn Ái Quyên về phòng, dù sao thì cơm tối không cần ăn, nên có thể đi ngủ sớm thì đi ngủ sớm, ngày mai trời chưa sáng còn phải đi tới huyện thànhNgày hôm sau còn chưa sáng, Tôn Ái Quyên, Tôn Ái Dân bị gọi dậy, nhìn bát mì trước mặt có thêm trứng gà, mũi Tôn Ái Quyên chua xót, cảm thấy có chút có lỗi với Tôn nãi nãi.Vì nhà có xe đạp, bà muốn Tôn Ái Đảng đạp xe đưa cô đi, nhưng bị bà Tôn từ chối không thương tiếc: "Xe đạp này là dùng để đưa Hiểu Quai đi học, nếu làm hỏng thì làm sao?"Đối với sự tức giận của Tôn Ái Quyên, Tôn nãi nãi cũng nhìn rõ ràng, bởi vậy nhìn khẩu phần trứng gà của Tôn Hiểu Quai tháng này còn nhiều, bà liền lấy một cái cho Tôn Ái Quyên ăn.

Quả nhiên, sự thật luôn tàn nhẫn!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận