Miêu Thiết Ngưu đã đánh cược rồi, dù sao mọi chuyện cũng đã như vậy, cấp trên thích làm gì thì làm đi.Mọi người không biết đội trưởng của mình bị làm sao, nhưng lợi ích là có thật, mọi người ai cũng hoan hô, làm việc chăm chỉ hơn, để đợi đến buổi tối được ăn ngon.Miêu Thiết Ngưu đã lái xe lừa đi xa, cũng vẫn còn nghe tiếng hoan hô của người dân trong thôn.Bữa cơm tối của ngày hôm đó quả thực rất phong phú thịnh soạn, sủi cảo còn có hai loại nhân, một loại là rau hẹ với thịt xông khói, một loại là bắp cải trắng với trứng.Vỏ bánh đều là dùng bột mì trắng mới xay ra, vừa thơm vừa mềm.
Ngoài sủi cảo ra, còn có bánh bao hấp, không phải loại bánh bao khô ăn nghẹn cổ họng.Mà là dùng bột mì trắng trộn với bột bắp, cái nào cũng thơm mềm, dùng ngón tay ấn nhẹ một cái, nó sẽ lõm xuống, sau đó nảy nhẹ lên, khôi phục về hình dáng ban đầu.So với cái bánh bao hấp còn cứng hơn đá của lúc trước, mọi người thật sự thích cái bánh bao vừa thơm vừa mềm này.Đêm đó, bụng của mọi người đều no nê, ngay cả những người già răng không tốt, hay những đứa trẻ nhỏ cũng đều ăn đến vui vẻ, miệng dính đầy dầu.
Người nào người ấy cũng đều vui vẻ hơn năm ngoái.Tại sao vậy, đón năm mới đáng lẽ phải được ăn ngon hơn mà, điều này không hiếm lạ, nhưng mà bây giờ cũng không phải là lễ tết mà cũng được ăn ngon như vậy, điều này chứng tỏ cuộc sống của mọi người rất tốt, sao có thể không vui được cơ chứ.Ngay cả Cố An An đầy tâm sự cũng vui vẻ lên một chút, cô đã có thể ăn dặm được rồi, chỉ là ăn không được nhiều.Cố Nhã Cầm lợi dụng sự thuận tiện làm việc ở trong phòng ăn, lấy nhân sủi cảo làm một chén súp thịt bằm cho cô, cô cũng có thể uống một ít nước súp cho ngọt miệng.Món súp thịt bằm thanh ngọt, cộng thêm bánh bao hấp thơm mềm, cũng được xem làm bữa cơm bình thường nhất kể từ khi trùng sinh trở về.Sau khi bữa cơm kết thúc, cũng đến lúc nên bắt đầu sự kiện chính.Lớn nhỏ già trẻ của thôn Tiểu Phong, trừ những người nằm liệt ở trên giường không thể động đậy, tất cả mọi người đều tự giác đến sân phơi tập hợp.Ngay cả hai con chó vàng canh đồng ở trong thôn ăn no rồi, cũng thè lưỡi ngoan ngoãn ngồi xổm xuống trên rìa bãi cỏ, giống như là một phần tử ở trong thôn.“Hôm nay tôi đi lên huyện báo cáo kết quả công việc của chúng ta trong một năm qua, đã bị lãnh đạo cấp trên phê bình.”Người dân đều chuẩn bị chiếc ghế gỗ nhỏ, ngồi ở trên bãi cỏ nói chuyện với nhau.
Miêu Thiết Ngưu và vài cán bộ ở trong thôn ngồi trên chiếc bàn sơn màu xanh, được bày trên bục cao trong bãi cỏ, nhìn xuống người dân ở bên dưới.“Sao lại phê bình vậy, năm nay không phải chúng ta thu hoạch khá tốt sao?”Dân làng ở bên dưới không hiểu, một năm nay bọn họ làm việc rất là chăm chỉ, sao lại bị phê bình rồi.
Bên dưới ồn ào, Miêu Thiết Ngưu không thể không dùng đến chiếc loa để mọi người yên tĩnh lại.“Năng suất lúa mạch của chúng ta, một mẫu hơn 400 cân, tốt hơn nhiều so với những năm trước.
Nhưng mà người giỏi còn có người giỏi hơn, năm nay thu hoạch ở các nơi khác, giống như đại đội số 1 ở kế bên chúng ta, năm nay một mẫu 5000 cân, gấp chúng ta mười lần.
So sánh như vậy, chúng ta không nên bị phê bình sao?”“Hôm nay lãnh đạo phê bình tôi, nói tôi không làm tốt công việc của đại đội trưởng, mới dẫn đến sản lượng năm nay của đội chúng ta thua xa các đội sản xuất khác.
Ở đây, tôi cũng phải tự phê bình bản thân mình.”Miêu Thiết Ngưu lộ vẻ mặt sầu khổ, dân làng ở bên dưới lập tức xôn xao.“Thật là thổi phồng, lúa mì ở thôn kế bên, cây nào cây nấy cũng èo uột giống như mấy cô chưa chồng, một mẫu vẫn được sản lượng 5000 cân, cái này thật là thổi phồng lên tận trời mà.
Nếu thật sự có được sản lượng như vậy, ông đây sẽ chặt đầu xuống cho chúng làm ghế ngồi.”Thôn Tiểu Phong và thôn Tam Thạch chỉ cách nhau một con sông, mặt sông không rộng, tình hình đồng ruộng của thôn đối diện, cách một mặt sông là có thể nhìn rõ ràng.
Đều cùng thu hoạch trước sau, ai mà không biết ai chứ.Mấy người tính khí nóng nảy trong thôn đều tức giận đòi đi lên huyện nói cho rõ ràng chuyện này, không thể để một người lãnh đạo giỏi như Miêu Thiết Ngưu bị cấp trên hiểu lầm được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...