Chu Gia Anh cười, không nghe lọt lỗ tai những lời này.Vừa lúc chị dâu Chu Hồng Mai đi vào nói: “Trân Trân, hay là, trong nhà chị có hai mươi tệ, mang lên cho em nhé?”Triệu Trân Trân có hơi bất ngờ, cô mỉm cười với người chị dâu thật thà, nói: “Không cần đâu, em và Văn Quảng dùng tiết kiệm một chút, tháng sau là phát tiền lương rồi!”Vừa dứt lời, Chu Gia Anh liền hung hăng trừng mắt nhìn con dâu cả, lớn tiếng nói: “Trân Trân và Văn Quảng đều là cán bộ nhà nước, hiếm lạ gì hai mươi tệ của cô?”Triệu Truyền Hải đến công xã cắt một cân thịt, mua hai cân đậu hũ và nửa cân tàu hủ ky.
Mẹ Trương giúp đỡ, dùng cải trắng thịt và đậu hủ làm một thau đồ hầm, dùng thịt nạc dư cắt thành miếng và ớt xanh xào thành một dĩa.
Tàu hủ ky thêm dưa chuột rau trộn làm thành một chén lớn, lại làm thêm một nồi canh trứng gà, hấp một nồi bánh bao trắng.
Trong chốc lát bữa cơm cũng coi như là hoàn thành.Vốn dĩ Chu Hồng Mai hỏi bây giờ có dọn cơm lên hay không.Triệu Trân Trân liếc mắt nhìn bên ngoài, trên cái bàn bát tiên cũ có một bình rượu Cao Lương của nhà mình ủ, đồ nhắm rượu chính là một dĩa đậu phộng.
Ông Triệu và ba anh em Triệu Truyền Sơn không chỉ vui vẻ uống từng ly từng ly, mà còn liên tục mời rượu người khách duy nhất.Gương mặt Vương Văn Quảng có hơi đỏ, rõ ràng đã sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.Cô cướp lời mẹ mình nói: “Vâng ạ, dọn cơm thôi, buổi trưa trên đường bọn em không cách nào ăn cơm ngon được, lúc này đã sớm đói lắm rồi!”Vương Kiến Xương bốn tuổi không thích cùng các anh ra ngoài chơi, lúc này đang nắm chặt góc áo của mẹ, trong miệng ngậm một viên kẹo sữa.Mặc dù lúc này thằng nhóc vẫn chưa nói chuyện, nhưng trong đôi mắt đều là vẻ nghi ngờ.Hôm nay một nhà bọn họ xuống xe ở thị trấn Huệ Dương, đúng lúc sắp là buổi trưa, mọi khi Triệu Trân Trân đều phản đối đề nghị muốn đến quán ăn của Vương Văn Quảng.
Cô mua vài cái bánh bao, cùng với dưa muối của mình mang theo, ăn tạm một bữa, bọn trẻ thì được cho thêm một cái trứng gà chín.Lần này không biết đã nghĩ thông suốt thế nào, cô cầm tiền và phiếu cơm cả nhà đi đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa ngon lành, không chỉ ăn sủi cảo rau hẹ thịt tươi nóng hầm hập.
Vương Văn Quảng còn bảo đầu bếp đi hâm nóng chân giò kho trong tay nải, một bữa ăn hết sạch hai hộp cơm thịt kho!Một nhà lớn nhỏ đều ăn thỏa thích!Thế vẫn còn nói là không ăn cơm ngon?Nhưng chuyện của người lớn thằng nhóc không hiểu cũng không quản nổi.
Vương Kiến Xương dùng sức cắn vỡ viên kẹo sữa cuối cùng, lại vươn bàn tay nhỏ từ trong túi áo móc ra một viên kẹo nhét vào trong miệng.Đồ ăn vừa mới bưng lên bàn, hai vợ chồng cậu ba Triệu tựa như canh chuẩn thời gian, không nhanh không chậm đi vào nhà.Bởi vì từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, Triệu Truyền Hà gầy giống như cây tre, người vợ Vương Ngọc Hoa cao gần bằng hắn ta, khoảng chừng một mét bảy, nhưng ít nhất còn to khỏe gấp đôi chồng mình.
Hiện giờ cô ta lại mang thai, cả người lại mập thêm một vòng, hai người họ đứng cạnh nhau, nhìn thấy có hơi buồn cười.Triệu Truyền Hà mỉm cười với chị và chị dâu coi như là chào hỏi.
Vương Ngọc Hoa trực tiếp làm lơ, ngồi xuống cầm đũa lên bắt đầu ăn.Triệu Trân Trân ngứa mắt điệu bộ của hai vợ chồng này, bất giác liền lạnh mặt.Nhưng ông Triệu lại rất để ý đến đứa con dâu này, cách một cái bàn ông ta chủ động hỏi cô ta: “Tiểu Hoa, hai ngày hôm nay con ăn uống thế nào?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...