Dịch: Y Na
Toàn bộ mọi thứ đều rất khác so với cô trước đây.
Chỉ có những ký ức không rõ ẩn sâu trong não nói với cô, cô vẫn là Minh Hà sống ở đô thị hiện đại, độc lập tự tin, không bao giờ nhượng bộ và luôn yêu đời.
Người bước vào phòng với tiếng cửa cọt kẹt không phải là con gái lớn Du Đại Hoa như Minh Hà nghĩ, mà là một phụ nữ trung niên thấp bé.
“Mẹ Đại Hoa, đã thấy khỏe hơn chưa?” Vẫn là giọng địa phương kia.
Bởi vì đã thích nghi với ánh sáng trong phòng nên tầm nhìn của Minh Hà không còn tối tăm như khi vừa mở mắt nữa, mượn ánh sáng yếu ngoài phòng, Minh Hà tìm được người phụ nữ trung niên này từ trong trí nhớ của Minh Tiểu Nha.
Nhà chồng bà ấy cùng họ với nhà chồng cũ của Minh Tiểu Nha, nhưng gia cảnh khá giả hơn một chút, sinh được ba trai một gái, theo thói quen của thôn Thiết Ốc, hầu như không có ai gọi một người phụ nữ đã có chồng bằng tên thật, thay vào đó là gọi thân phận làm vợ, làm mẹ, vì vậy Minh Tiểu Nha thường gọi bà ấy là “Mẹ Thiết Đầu”.
Thiết Đầu con trai lớn của bà ấy, mới mười sáu tuổi đã kết hôn, con dâu đang mang thai, tính tuổi tác thì bà ấy lớn hơn Minh Tiểu Nha khoảng một giáp.
Kể ra Minh Tiểu Nha cũng không quen thân với bà ấy, giao tình duy nhất là mỗi ngày giặt quần áo bên bờ suối giúp nhau một tay, nói chuyện vài câu.
Minh Hà vừa định trả lời thì một cơn ho dữ dội khác lại bùng lên trong lồng ngực, cô ho đến đỏ mặt, gần như không thở nổi.
“Ôi trời, đúng là khổ quá!” Người phụ nữ trung niên đặt chiếc giỏ tre trong tay sang một bên rồi tìm kiếm xung quanh, hình như định tìm nước nhưng lại phát hiện nơi này trống rỗng, đừng nói nước uống, ngay cả giường ngủ cũng đang lung lay sắp đổ.
Minh Hà cũng không hy vọng bà ấy có thể lấy được nước từ trong nhà.
Ngày thường cô từng đọc qua một số phương pháp xoa bóp huyệt vị Trung y, hai tay siết chặt thành nắm đấm, dùng xương khớp của ngón trỏ ấn vào huyệt thiên trung trên đường giữa ngực với lực vừa phải.
Ấn huyệt thiên trung có tác dụng chữa tức ngực, ho khan và hen suyễn.
Thật ra ho khan dùng kỹ thuật đẩy xương bả vai và ấn huyệt phế du sẽ hiệu quả hơn.
Nhưng vị trí xoa bóp của cả hai loại kỹ thuật đều ở sau lưng, cô không thể tự làm, cũng không muốn tùy tiện mở miệng khiến người khác nghi ngờ.
Ít nhất, Minh Tiểu Nha xui xẻo là con dâu nuôi từ bé ở nhà chồng, suốt ngày làm việc đồng áng, sẽ không có kiến thức Trung y như vậy.
Khi ấn vào huyệt thiên trung, vô cùng đau đớn.
Đây cũng là ý nghĩa của “đau đớn không thể hiểu”.
Cơn ho dữ dội cuối cùng cũng qua đi, mặc dù sắc mặt của Minh Hà rất kém nhưng ít nhất hơi thở đã bình tĩnh hơn.
Mẹ Thiết Đầu thấy dáng vẻ của cô như vậy thì chỉ tưởng cô khó thở, không nhịn được thở dài một hơi, dời cái rương gỗ mục nát mất nắp bên cạnh qua, lật ngược ngồi xuống nói: “Mẹ Đại Hoa, cô một mình nuôi ba đứa nhỏ, còn không có sức khỏe chống đỡ, bây giờ phải sống thế nào đây!”
Minh Hà trầm mặt, không trả lời, tiếp tục xoa bóp huyệt thiên trung.
Bà thím này mặc một bộ quần áo vải thô màu xanh chàm, trên bả vai và ống tay áo có những miếng vá rõ ràng cùng màu.
Theo ký ức của Minh Tiểu Nha, hiện tại đã qua Tết Đoan Ngọ, tháng năm âm lịch, khoảng tháng sáu dương lịch, gần đến đầu mùa hè.
Người phụ nữ tốt bụng này có lẽ vừa mới làm xong việc đồng áng, lúc đến gần cả người mồ hôi xộc vào mũi.
Minh Hà chỉ có thể ngậm miệng nín thở, duy trì sự kiềm chế.
Mặc dù đã tiếp nhận cơ thể của Minh Tiểu Nha, nhưng cô tuyệt đối không thể trò chuyện vui vẻ cùng người có giao tình cũ với Minh Tiểu Nha trước mặt này.
Đây không phải tự phụ.
Thực sự là môi trường sống hiện đại đã khiến khứu giác của Minh Hà nhất thời không thích ứng được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...