Thập Niên 60 Mẹ Kế


Trước khi lên xe, Tống Chiêu Đệ liền nhìn ra được Chung Đại Oa là một cậu bé có tính khí riêng của mình, cho nên cô đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, cũng sẽ không tức giận mà cười tủm tỉm nói: "Ta biết con chỉ có một người mẹ, ta cũng không bắt con gọi ta là mẹ, hãy gọi ta là nương đi.""Nương sao?" Cậu bé nghi hoặc hỏi.Tống Chiêu Đệ khom eo xuống sờ mặt cậu bé: "Đúng vậy, con trai ngoan.""Cô, cô là đồ phụ nữ xấu xa." Đứa nhỏ liền kéo quần, chỉ vào Tống Chiêu Đệ, " Cháu biết, nương cũng là mẹ, cô lừa gạt cháu, cháu phải mách với ba cháu." Co cẳng liền chạy.Tống Chiêu Đệ không gấp cũng không nóng nảy mà theo kịp cậu bé, đến bên cạnh liền nghe được đứa nhỏ đang cáo trạng mình với Chung Kiến Quốc."Không gọi mẹ cũng không kêu nương, vậy con cứ gọi ta là mẹ kế thôi." Tống Chiêu Đệ mỉm cười nói, "Tui không có vấn đề gì, chỉ cần ba con không để ý là được."Mẹ kế? Tống Chiêu Đệ không sợ mất mặt, đoàn trưởng Chung Kiến Quốc Chung còn muốn mặt mũi: "Đại Oa, trước đó ba đã nói với con như thế nào? Con không nghe lời, liền đem con qua nhà bà ngoại."Cậu bé quay đầu trừng mắt với Tống Chiêu Đệ: "Người phụ nữ xấu xa." Sau đó quay sang nhìn Chung Kiến Quốc, "Nếu ba đưa con cho bà ngoại, con sẽ chạy trốn.""Để xem bản lĩnh của con thế nào đã." Chung Kiến Quốc còn đang cho con trai út ăn bánh bích quy, "Lại là chị họ của con dạy sao? Cái tốt không học, cả ngày đi theo chị con học toàn những thứ linh tinh, sai trái.

Chiêu Đệ, đừng nóng giận, để tôi nói với nó."Tống Chiêu Đệ khoát tay, một bộ dáng người có tấm lòng rất rộng lượng: "Nó còn nhỏ, lại vừa bị mất mẹ, tui có thể hiểu được, tui sẽ không so đo cùng với nó."Cậu bé nghe được Tống Chiêu Đệ không ép mình, tự nhiên cảm thấy không thoải mái, liền quay đầu trừng mắt với Tống Chiêu Đệ: "Người phụ nữ xấu xa.""Phốc!" Tống Chiêu Đệ cười ra tiếng, đứa bé này luôn mắng người như vậy sao?Chung Đại Oa đột ngột quay đầu: "Cô cười cái gì?""Cô ấy nghĩ đến chuyện vui vẻ." Chung Kiến Quốc thấy Tống Chiêu Đệ quả thật không có tức giận, đối với Tống Chiêu Đệ lại sinh ra một chút hảo cảm, nhưng anh cũng sợ con trai cả không hiểu chuyện, thật sự đem Tống Chiêu Đệ chọc cho tức giận, liền hỏi, "Đại Oa, có đói bụng hay không?"Nhà chị dâu Chung đã ăn cơm từ lúc sáu giờ, vào lúc này đã mười hai giờ, Chung Đại Oa sờ vào bụng nhỏ kêu lên: "Đói, ba.""Chờ một chút." Chung Kiến Quốc cho con trai út ăn xong, lại thay xong tã lót cho nó rồi đưa cho Tống Chiêu Đệ, lúc này mới đút cho con trai cả và con trai thứ hai ăn.Tống Chiêu Đệ phát hiện động tác Chung Kiến Quốc cho Đại Oa và Nhị Oa ăn vô cùng thuần thục thì khá là bất ngờ.

Cô vẫn cho rằng Chung Kiến Quốc sẽ không làm việc nhà, không biết chăm sóc con cái.

Theo sau liền thấy Chung Kiến Quốc rất tự nhiên dùng tay lau miệng cho hai đứa con trai, không khỏi kêu thầm, người vợ đầu của Chung Kiến Quốc đúng là một người thiếu phúc khí đây mà.Người đàn ông lúc trước nói chuyện phiếm cùng Tống Chiêu Đệ, nhìn Chung Kiến Quốc ôm Nhị Oa đi tiểu, cũng nhịn không nổi nói: "Anh ta làm chồng rất khá đấy.""Tôi biết chứ." Tống Chiêu Đệ liếc nhìn đứa nhỏ bên người, "Còn muốn ngủ hay không? Mẹ ôm con lên."Chung Đại Oa hừ một tiếng, xoay người đối mặt với ghế ngồi, cho cô một cái ót.Tống Chiêu Đệ vừa thấy cậu bé như vậy thì nhịn không nổi đùa nó một câu: "Đại Oa, chán ghét mẹ như vậy, sau này cơm mẹ nấu, con có ăn hay không?""Cháu, cháu không nói chuyện cùng với người phụ nữ xấu xa." Chung Đại Oa rất có cốt khí, tiếp tục nằm trên ghế, không quay mặt ra chỗ Tống Chiêu Đệ.Tống Chiêu Đệ: "Không nói chuyện với ai?""Người phụ nữ xấu." Đứa nhỏ buột miệng nói ra.Tống Chiêu Đệ lại hỏi: "Người phụ nữ xấu là ai?""Là cô."Tống Chiêu Đệ: "Vậy bây giờ con đang nói chuyện với ai thế?""Cô--" Chung Đại Oa xoay người, "Cô, cô là một người phụ nữ xấu xa, không được nói chuyện nữa."Tống Chiêu Đệ gật đầu liên tục: "Được được được, mẹ nghe theo lời của Đại Oa, bắt đầu từ bây giờ sẽ không nói chuyện nữa.""Hừ!" Đứa nhỏ giống như đánh thắng trận, "Cô hãy nghe đây, cháu cũng sẽ không gọi cô là mẹ đâu."Tống Chiêu Đệ suy nghĩ trong lòng, ta một chút cũng không sốt ruột, rồi có một ngày con sẽ kêu khóc gọi ta là mẹ: "Mẹ cũng không bảo con gọi mẹ là mẹ.

Có phải trong lòng Đại Oa rất muốn gọi mẹ là mẹ, lại sợ quên mất mẹ ruột của con, cho nên con mới luôn luôn nhắc nhở bản thân không thể gọi mẹ là mẹ?"Một chuỗi mẹ nói không ngừng khiến Chung Đại Oa mê mê trừng trừng, dứt khoát nói: "Cô không cần nói nữa, cháu không nghe." Nói xong cậu bé leo lên trên ghế, chui vào bên trong áo bông.Người đàn ông đối diện rất muốn cười mà nhìn Tống Chiêu Đệ, nhỏ giọng hỏi: "Chồng của cô không biết bộ mặt thật của cô chứ ?""Không nghe rõ anh nói gì." Tống Chiêu Đệ nói.Người đàn ông không còn lời nào để nói, sợ Chung Đại Oa nghe thấy, dùng thanh âm nhỏ nhất để nói: "Cô tính sẽ tiếp tục giả vờ như này sao?""Tôi lại không phải có bệnh." Tống Chiêu Đệ nhìn anh ta một cái, vỗ vỗ đứa nhỏ trong lòng, lại nhìn về phía nhà vệ sinh, không thấy có một người nào? Không khỏi nhíu mày: "Tại sao anh ấy lại đi lâu như vậy? Đợi chút, sẽ không phải quên mang theo giấy chứ ?"Người đàn ông nói: "Có khả năng.


Đừng tìm, nơi này tôi có giấy.""Làm phiền anh giúp tôi trông Đại Oa." Tống Chiêu Đệ cầm giấy, ôm Tam Oa chạy về phía nhà vệ sinh.7h buổi sáng, ngày mười một tháng mười, Tống Chiêu Đệ xuống xe lửa, nhìn mặt trời vừa mới lên cao, cô hít sâu một hơi: "Mẹ ơi, cuối cùng cũng sống sót rồi.""Đứng nghỉ một lúc đi." Chung Kiến Quốc nói, "Em ăn chút đồ ăn đi, chúng ta lại đi bến tàu."Ba mươi giờ đồng hồ ngồi xe lửa, Tống Chiêu Đệ giống như là từ quỷ môn dạo quanh một vòng, mấy đứa nhỏ cũng không dễ chịu.

Lúc xuống xe, Chung Kiến Quốc xách hai túi hành lý lớn, dùng cái gùi cõng Nhị Oa, kêu Tống Chiêu Đệ cõng Tam Oa và dắt Đại Oa.Tống Chiêu Đệ lấy lại tinh thần ôm lấy Đại Oa, cậu bé nhàn nhạt liếc cô một cái, mặc cho Tống Chiêu Đệ ôm mình.

Trong lúc Tống Chiêu Đệ ôm cậu không cẩn thận đụng phải cửa, đứa nhỏ đến mí mắt đều không nhấc lên một chút.Tống Chiêu Đệ đối với ba đứa nhỏ vẫn chưa có tình cảm gì, nhưng nhìn thấy sư tử nhỏ biến thành chim cút nhỏ, còn nhịn được mà cảm thấy đau lòng: "Tí nữa làm sao đi ra bến tàu được?""Có xe buýt." Chung Kiến Quốc nói, "Mười giờ thuyền chạy.

Người đi đến phía nam khá ít, lúc nào cũng có thể mua được được vé."Tống Chiêu Đệ nói: "Vậy có thời gian phục hồi lại sức.

Đúng rồi, ở bên này phiếu thực phẩm phụ của anh có thể dùng được không?""Phiếu thực phẩm phụ của tôi vốn là được phát ở bên này.


Cuối năm ngoái, bộ đội chủ lực mới dời đi toàn bộ, những phiếu thực phẩm phụ này còn chưa kịp đổi." Chung Kiến Quốc nói, "Ở bên trong bọc kia, tiền cũng ở bên trong đó.

Hiện tại em đi đổi sao?"Tống Chiêu Đệ vừa tìm kiếm vừa nói: "Đúng vậy.

Để tui đi, anh đừng lo lắng, tui không biết đường sẽ hỏi người khác.

Đừng quên, tui có văn bằng cao trung, tui biết chữ." Cầm ra phiếu thực phẩm phụ, lật ra nhìn một cái, sững sờ, "Sao anh có nhiều tiền vậy?""Tiền lương mấy tháng này tôi chưa cần dùng." Chung Kiến Quốc nói.

- đọc, nghe truyện tốt hơn trên TYTTống Chiêu Đệ bỗng ngừng tay, cho nhà cô hai trăm đồng tiền, ngày đó mua vải và quần áo hết năm sáu chục đồng tiền, phiếu thực phẩm phụ còn kẹp hai ba trăm đồng tiền.


Mấy tháng? Nếu như cô nhớ không lầm, vợ của Chung Kiến Quốc mới chết có hơn ba tháng, làm tang lễ cho vợ, còn phải nuôi ba đứa con nhỏ, không có bảy tám tháng khỏi cần nghĩ có thể tích được nhiều tiền như vậy.Tống Chiêu Đệ nhìn anh một cái, thấy Chung Kiến Quốc đang cho con trai thứ hai uống nước, không muốn giải thích, bĩu môi, cầm lên tiền và phiếu thực phẩm phụ nói: "Tui đi khoảng một giờ đồng hồ sẽ trở lại.""Không cần gấp." Chung Kiến Quốc nói, "Chín giờ đi bến tàu cũng vẫn kịp."Chung Đại Oa nhìn bóng lưng của Tống Chiêu Đệ: "Ba, cô ta sẽ không chạy mất chứ?""Quần áo, bằng tốt nghiệp của cô ấy đều ở trong cái bọc bên cạnh con." Chung Kiến Quốc nói, “Cô ấy sẽ không chạy, ngược lại cô ấy là lo lắng chúng ta không đợi mình.

Đại Oa, mẹ kế của con rất tốt, lên đến đảo không thể đối xử với mẹ kế như vậy nữa, phải giúp mẹ kế cùng trông nom hai em nhỏ."Chung Nhị Oa đẩy ca sứ ra: "Ba, con sẽ nghe lời.""Nhị Oa ngoan." Chung Kiến Quốc cười nói, "Đại Oa, nghe thấy không?"Chung Đại Oa "Ừ" một tiếng: "Cô ta ngoan thì con sẽ ngoan."Hơn tám giờ, Tống Chiêu Đệ xách một túi đồ vật to trở lại.Chung Kiến Quốc giật mình: “Sao lại đi nhanh như vậy?""Tui ngồi xe đi." Tống Chiêu Đệ nói giọng Thân Thành vô cùng lưu loát, ra cửa tìm người bản địa xem cung tiêu xã và nhà bách hóa ở đâu để đi.

Người dân Thân Thành thấy tóc tai cô loạn cào cào, bộ dáng phong trần mệt mỏi, ngộ nhận là cô đang rất gấp, cho nên có mấy người tốt còn đặc biệt đưa cô tới trạm, "Có thể rửa mặt ở trạm sao? Tui muốn rửa mặt."Chung Kiến Quốc nói: "Tôi cũng không biết, buổi chiều là chúng ta có thể đến, ráng nhịn chút nữa thôi." Nhìn về phía túi to trong tay cô, "Bên trong là cái gì?""Cái gì cũng có." Tống Chiêu Đệ nói, "Tui ở tiệm cơm quốc doanh mua cho các anh mấy cái bánh bao, trên đường em đã ăn hai cái, anh cũng ăn một ít đi."Chung Kiến Quốc hiếu kỳ: "Em làm sao mua được?""Tiệm cơm quốc doanh có thu tiền, không cần phiếu." Tống Chiêu Đệ ỷ vào việc bản thân nói được giọng Thân Thành, chen lên xe buýt liền cùng một người phụ nữ bản địa có tuổi tác hơi lớn tán dóc, chẳng những đem vị trí tiệm cơm quốc doanh nắm được rõ ràng, đến cả việc nhà nào bán bánh bao ngon đều nắm rõ ràng, "Trong ca sứ còn có nước sao? Tui đi tìm đồng chí ở trạm đổi ít nước."Chung Kiến Quốc đưa ca sứ cho cô: "Đồ vật đưa cho tôi đi."Tống Chiêu Đệ đưa túi cho anh, Nhị Oa cua vào tay Chung Kiến Quốc: "Ba, con muốn nhìn.""Đừng gấp." Chung Kiến Quốc thấy con trai cả cũng rất hiếu kỳ, nhưng lại ngại với Tống Chiêu Đệ ở bên cạnh nên vẫn đang cố kìm lại, "Mẹ kế của con đi rồi."Chung Đại Oa vèo một cái chạy đến bên cạnh Chung Kiến Quốc, ngó đầu vào nhìn một cái, kinh ngạc nói: "Kẹo đường thỏ trắng lớn? Thật nhiều, thật nhiều, tất cả đều là kẹo đường thỏ trắng lớn đó."Chung Kiến Quốc cũng thật bất ngờ, lật ra nhìn, có kem bảo vệ da, có bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn mặt, dầu cao và giấy, còn lại tất cả đều là đồ ăn vặt của trẻ nhỏ.Trong mắt Chung Đại Oa và Chung Nhị Oa chỉ có thỏ trắng lớn, Chung Kiến Quốc chú ý tới sữa bột và sữa mạch nha, không khỏi nhìn một cái về hướng Tống Chiêu Đệ vừa biến mất, cô ấy chỉ mua cho mình một hộp kem bảo vệ da tay và một cái bàn chải đánh răng sao?"Mẹ kế có tốt hay không?" Chung Kiến Quốc bóc ra một cái kẹo thỏ trắng lớn nhét vào trong miệng con trai cả.Đứa nhỏ nhếch miệng, không muốn thừa nhận lại ngại ngùng phủ nhận, chuyển tới Tam Oa đang ngủ say trong tay ba mình: "Em trai, tỉnh tỉnh, anh cho em ăn kẹo đường này."Chung Kiến Quốc lắc đầu bật cười.Tống Chiêu Đệ bưng nước chạy chậm trở lại, lại thấy Chung Kiến Quốc cười híp cả mắt, rất là hiếu kỳ hỏi: "Anh đang cười cái gì đó?""Suy nghĩ đã sắp về đến nhà, vui vẻ." Chung Kiến Quốc nói.Tống Chiêu Đệ không tin, lại như là cố ý nói: "Tui nhớ là nhà bà ngoại của Đại Oa cũng ở ngay Thân Thành, chúng ta có cần phải đến nhà bà ấy hỏi thăm một chút hay không?""Không cần!" Chung Kiến Quốc còn chưa có mở miệng, Chung Đại Oa đã giành nói, "Ba, con không đi nhà của bà ngoại đâu, ba cũng không cho phép đi."Chân mày Tống Chiêu Đệ cau lại, phát hiện ra là Chung Kiến Quốc lừa gạt cô không ít chuyện."Thời gian không kịp, lần này không đi." Chung Kiến Quốc nói, "Thu dọn một chút, chúng ta đi thôi."Tống Chiêu Đệ suy nghĩ trong đầu, tương lai còn dài, anh không nói tôi cũng có thể tìm hiểu rõ ràng.

Vì vậy, chủ động cõng Tam Oa, nhìn về phía Chung Đại Oa duỗi tay ra, "Tui dắt con?"Chung Đại Oa theo bản năng nhìn Chung Kiến Quốc một cái.

Chung Kiến Quốc cho cậu bé một cái kẹo đường đại bạch thỏ, cậu bé vui vẻ hé miệng nhai nhai rồi đưa tay cho Tống Chiêu Đệ.Tống Chiêu Đệ không còn lời nào để nói lại rất muốn cười.

Tuy nhiên, thấy đứa nhỏ cũng không bài xích cô nữa, cô cũng không lại đùa Đại Oa.Khoảng 3 giờ chiều, cả nhà của họ đến đảo Ông Châu.Bộ đội chủ lực của hạm đội Đông Hải chuyển qua đảo Ông Châu, dẫn đến một đảo Ông Châu nho nhỏ đều là sư trường, đoàn trưởng đi lại ở khắp nơi, nhưng mà giống như Chung Kiến Quốc trải qua bao nhiêu khó khăn, chỉ ba mươi tuổi liền leo lên được chức đoàn trưởng cũng chỉ có một mình anh mà thôi.Chung Kiến Quốc là sinh viên, có thể nói là người có học vấn nhất trong các sĩ quan tuổi trẻ.


Anh làm việc điệu thấp, không ngăn nổi dan tiếng của anh bay xa, cho nên trừ binh lính tướng sĩ biết anh ra thì ngư dân trên đảo cũng đã nghe nói qua về danh tiếng của anh.Tống Chiêu Đệ nói một câu: “Chung Kiến Quốc, đi bên nào”, Chung Kiến Quốc liền bị người qua lại trên đường nhận ra.Trong chốc lát, một chiếc quân dụng Jeep xuất hiện ở bên người Chung Kiến Quốc, cửa kính của xe còn chưa có mở ra liền kêu: "Chung đoàn trưởng, đi đâu vậy?"Chung Kiến Quốc dừng lại: "Trở về nhà.""Tôi đưa anh một đoạn." Lời vừa nói xong liền nhìn về phía bên cạnh Chung Kiến Quốc, thấy bên người anh là một người phụ nữ vừa đen lại vừa gầy, còn ăn mặc một bộ quần áo màu xanh rất không vừa người, trong lòng tò mò lại nhịn không được hỏi một tiếng, "Vị kia chính là chị dâu mới sao?"Chung Kiến Quốc gật đầu: "Cô ấy gọi là Tống Chiêu Đệ, cậu gọi cô ấy Tiểu Tống là được rồi."Người đàn ông nói: "Sao có thể gọi là Tiểu Tống được, chị dâu, chậm chút.""Cảm ơn." Tống Chiêu Đệ vô ý lại liếc được ánh mắt chán ghét trong mắt của người đàn ông, khá là cạn lời, trong đội ngũ cách mạng còn có loại người này sao? Trong bụng hiếu kỳ liền hỏi, "Kiến Quốc, vị này là?"Chung Kiến Quốc: "Là đội trưởng của hạm đội, Mã Trung Hoa.

Tiểu Mã, đang đi đâu đây?""Trở về trong đội." Mã Trung Hoa quay đầu nhìn Tống Chiêu Đệ một cái, thật đen, "Chị dâu là người nơi nào?"Tống Chiêu Đệ: "Tôi cũng là người Tân Hải, dì tôi là mẹ kế của Chung đoàn trưởng, dựa theo bối phận thì tôi chính là em họ của Chung đoàn trưởng.""Em họ sao?" Mã Trung Hoa không nghĩ tới, "Trước kia cũng không nghe Chung đoàn trưởng nhắc tới."Tống Chiêu Đệ nói: "Tôi nhỏ hơn anh ấy tận 8 tuổi, lúc anh ấy đi lên học đại học, tôi vẫn còn học tiểu học, tuổi tác kém nhau quá nhiều, nên không qua lại với nhau.""Chị dâu cũng được đi học sao?" Mã Trung Hoa khá là bất ngờ.Tống Chiêu Đệ thấy Chung Kiến Quốc không ngăn cản cô, lại tiếp tục nói: "Học qua hai năm, chỉ là biết viết mấy chữ đơn giản mà thôi."Tay Mã Trung Hoa run một cái, Chung Kiến Quốc vội vã ôm lấy Đại Oa ngồi ở giữa anh và Tống Chiêu Đệ.Người đi học qua hai năm lại nói là “Chỉ biết viết mấy chữ đơn giản”, Mã Trung Hoa không nhịn được mà hâm mộ Chung Kiến Quốc, sao anh ta lại may mắn như vậy, trước đó cưới được một người vợ tốt nghiệp cao trung, giờ người vợ kế không những là em họ, còn là một người có học vấn sâu: "Chị dâu khiêm tốn rồi.""Bình thường, bình thường." Tống Chiêu Đệ lười phản ứng với anh ta, tiếp tục khiêm tốn, "Tôi cũng chỉ biết viết tên của mình."Mã Trung Hoa nghẹn một chút, còn muốn mở miệng nói tiếp, Chung Kiến Quốc nói một câu nghiêm túc lái xe khiến anh ta đành phải im lặng.Đảo Ông Châu không lớn, nhưng nhà của bộ đội lại cách bến tàu rất xa, lái xe cũng phải mất thời gian hút hết một điếu thuốc mới tới nơi.

Chung Kiến Quốc xuống xe nhìn Mã Trung Hoa nói tiếng cám ơn, liền tìm chìa khóa mở cửa.Tống Chiêu Đệ nhìn nhà hai tầng trước mặt, giật mình nói: "Là nhà tầng sao?""Cách biển gần, không khí lại ẩm ướt hơn so với phương bắc, một tầng quá ẩm thấp nên không thể nào ở được, bộ đội liền trùng tu căn nhà thành hai tầng." Chung Kiến Quốc mở cửa phòng, một mùi ẩm mốc đập thẳng vào mặt.Tống Chiêu Đệ tin tưởng lần này anh ta không có lừa gạt cô, "Anh phải đi đến quân đoàn sao?""Có chuyện gì thì sẽ có người tới thông báo với tôi." Chung Kiến Quốc nói, "Tôi giúp em sắp xếp, dọn dẹp nhé?"Tống Chiêu Đệ gật đầu, cõng Tam Oa đến lầu hai liền hỏi: "Trên lầu có mấy gian phòng?""Bốn gian phòng, trong đó ba phòng có thể vào ở được.

Phòng có cửa sổ hướng phía nam này là phòng của tôi, bên phải là phòng Đại Oa và Nhị Oa, bên trái là phòng khách." Chung Kiến Quốc nói, "Nếu anh cả, chị dâu đến đều sẽ tới ở phòng bên trái."Tống Chiêu Đệ đẩy cửa phòng ngủ chính ra, giương mắt thấy trên đầu giường có một tấm hình, người đàn ông trong hình chính là Chung Kiến Quốc khi còn trẻ, mà trong hình nhìn người phụ nữ vừa trắng lại trong sáng, khuôn mặt trái xoan, đôi mày nhỏ dài, nhìn có vẻ là khá yếu.

Thế mà cô ấy có thể sinh ra đứa ba đứa con trai khỏe mạnh như thế, chỉ bằng một điểm này, Tống Chiêu Đệ biết cô ấy rất khỏe mạnh: "Em ở phòng bên trái."Chung Kiến Quốc ngây ngốc một chút, cho là mình chưa nghe rõ: "Em nói cái gì?""Em ở phòng khách." Tống Chiêu Đệ lập tức đáp lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận