Vì chuyện của bọn trẻ, những nữ đồng chí ở bàn này gần như đều theo Diệp Văn Tịnh và Trương Thư Lan đến sân huấn luyện, cô cũng định đi xem, dù sao Chu Anh Hoa và Chu Anh Thịnh cũng ở đó.
Theo như miêu tả trong sách, hai đứa trẻ đó rất giỏi gây họa.
Vương Mạn Vân đi rồi, không hề để ý Ngô Quân Lan sẽ làm trò gì nữa, cũng không sợ đối phương đi mách lẻo trước mặt Chu Chính Nghị.
Bàn nam không có ai đến sân huấn luyện.
Chuyện của một đám trẻ con, họ đến không thích hợp, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến chuyện gia đình của tư lệnh, nếu đám đàn ông to xác như họ ra mặt, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn.
Ngô Quân Lan rời đi sau Vương Mạn Vân vài phút.
Lúc cô ta rời đi, toàn thân run rẩy.
Bị dọa sợ.
Kiếp trước khi cô ta chết, đất nước vẫn đang trong thời kỳ đặc biệt, trong thời gian này cô ta đã chứng kiến quá nhiều hiện trạng xã hội, cũng nhìn thấy quá nhiều người bị bắt đi đấu tố, đưa đi lao động cải tạo.
Nhắc tới Hồng vệ binh, cô ta vô cùng sợ hãi.
Lời nói vừa rồi của Vương Mạn Vân khiến cô ta hiểu rằng nếu có người xuyên tạc câu nói mẹ kế không phải thứ tốt của cô ta thì cha cô ta có lẽ không bảo vệ được cô ta.
Mang theo nỗi sợ hãi tột cùng, Ngô Quân Lan mất hồn mất vía mà trở về nhà.
Trên đường đi, trong đầu cô ta toàn là những suy đoán về hậu quả, càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng kinh hoàng, mặt cũng tái nhợt như ma.
Cô ta thậm chí còn không biết mình đã trở về nhà như thế nào.
Cửa nhà bị đẩy ra, Hứa Mai vừa rửa xong bát từ cửa bếp nhìn sang, rồi kinh ngạc hô to: "Lan Lan, con làm sao vậy, ai bắt nạt con, nói cho mẹ biết, mẹ đi tìm hắn tính sổ!"
Bà còn tưởng là Chu Chính Nghị bắt nạt con gái.
Dù sao con gái ra ngoài cũng là vì chuyện đối tượng xem mắt.
"Mẹ, không! không có ai bắt nạt con, không! không có ai.
" Ngô Quân Lan không dám nói với mẹ chuyện mình gây họa, lảo đảo trở về phòng mình, chùm chăn lại, cuộn tròn người.
Con gái có biểu hiện quá bất thường, Hứa Mai không tin là không có chuyện gì.
Rửa tay xong, bà ta vội vào phòng con gái truy hỏi.
Bị ép gấp, Ngô Quân Lan đành phải nói ra chuyện mình tìm Vương Mạn Vân gây chuyện.
Hứa Mai không thấy câu nói của cô ta có vấn đề gì.
Những người làm vợ cả như họ, quả thực không thích làm mẹ kế, câu cửa miệng là lòng người cách bụng, không phải con ruột, ai có thể vô tư đối xử tốt với con người khác.
Năm ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, dù là con ruột, thánh nhân cũng không chắc có thể đối xử công bằng.
Ngô Quân Lan thấy mẹ không hiểu ý sâu xa, đành phải nói ra lời Vương Mạn Vân cảnh cáo mình.
Lúc này Hứa Mai mới hiểu.
Sắc mặt lập tức khó coi như Ngô Quân Lan, sau đó là vô cùng sợ hãi.
Bà sống trong khu nhà thuộc quân đội, một mảnh yên bình nhưng có không ít họ hàng sống ở khắp nơi, một năm nay, không ít lần bà nghe họ hàng miêu tả sự khủng bố của Hồng vệ binh.
Đánh, đập, đốt, vu khống, thậm chí còn có chuyện quá đáng hơn.
"Con này, sự đã đến nước này, sao con lại đi trêu chọc người ta, nếu đối phương nói một đằng làm một nẻo, không chỉ con gặp rắc rối, mà cả nhà cũng bị ảnh hưởng.
"
Hứa Mai vừa rồi còn xót con gái bao nhiêu thì lúc này trách móc bấy nhiêu.
Người phụ nữ họ Vương kia có thể nói ra những lời này, nhìn là biết không phải người dễ chọc, loại người này, sao phải đắc tội với họ.
"Mẹ, cô ta! cô ta sẽ không đi mách lẻo chứ?"
Ngô Quân Lan nắm chặt lấy cánh tay mẹ, nỗi sợ hãi trong mắt gần như hóa thành hiện thực.
"Chắc! chắc là không.
" Hứa Mai nghiến răng, an ủi con gái: "Trong quân đội không cho phép làm trò này, chúng ta là gia đình quân nhân, họ Vương muốn ở khu người nhà thì chắc chắn không dám làm bậy.
"
Nói đến đây, bà bình tĩnh lại đôi chút, lại bổ sung thêm một câu: "Cho dù cô ta mách lẻo, chẳng lẽ con không thể chối bay chối biến sao? Cuộc nói chuyện của các con lại không có người khác nghe thấy, chỉ cần con cắn chặt răng không thừa nhận đã nói những lời như vậy, cô ta dám làm ầm ĩ, chính là vu khống hãm hại.
"
"Con đảm bảo không có ai nghe thấy, con nói rất nhỏ, cô ta trả lời cũng rất nhỏ, lúc đó trên bàn chúng con không còn ai.
"
Cuối cùng Ngô Quân Lan cũng yên tâm hơn một chút.
"Mấy ngày này con đừng ra ngoài, chuyện xem mắt, bên Chính ủy đã hủy rồi, con đừng nghĩ nữa, người ta tốt đến đâu thì cũng đã kết hôn rồi, con đừng tự rước lấy phiền phức, bị người ta mắng chửi, cũng mất mặt.
"
Hứa Mai cảnh cáo con gái.
Chu Chính Nghị tốt đến đâu thì cũng đã lỡ duyên, nhà họ không thể gây thêm chuyện nữa, nếu không thì sẽ kết thù.
"Con biết rồi.
"
Ngô Quân Lan lại chùm chăn trùm đầu.
Vì lần bị dọa này, tối đến cô ta phát sốt cao, còn nói mê, nào là con gái chết rồi, mẹ chồng trọng nam khinh nữ hại chết con gái cô ta, cô ta phải giết bà, vân vân đủ thứ lời nói lộn xộn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...