Chu Anh Thịnh thấy mình thật oan ức, chẳng trêu chọc gì anh trai, tại sao anh trai lại trừng mắt với mình.
Nếu muốn trút giận thì cũng không liên quan đến cậu bé, cậu bé có giành ba đâu, rõ ràng là anh trai luôn giành ba với cậu bé.
Hai anh em nhìn nhau không thuận mắt, còn Triệu Quân bên kia thì bị đánh tơi tả.
"Lý Ái Quốc quá xấu xa, không giữ lời hứa, tôi về mách bà Diệp đây.
" Một đứa trẻ thấy Triệu Quân bị đánh thảm quá, vội vàng nói một tiếng rồi chạy vụt về.
Lúc này hai anh em nhà họ Chu mới hoàn hồn, sau đó cũng phát hiện ra dáng vẻ thảm hại của Triệu Quân.
"Lý Ái Quốc, đừng đánh nữa, lát nữa bà Diệp đến, chắc chắn hai đứa sẽ bị phạt.
" Thái Văn Bân không thể trơ mắt nhìn Triệu Quân bị đánh, xông vào can ngăn.
"Là Triệu Quân tự đồng ý đánh nhau, cho dù bà nội đến, tôi cũng không sai.
" Lý Ái Quốc đã sớm không hài lòng vì bà nội bảo vệ Triệu Quân như bảo vệ con bê, tìm được cơ hội, tất nhiên phải đánh Triệu Quân một trận ra trò, tốt nhất là đánh cho Triệu Quân không xuống giường được.
Xem sau này thằng nhóc này còn dám vênh váo trước mặt mình không.
"Anh Văn Bân, không cần anh quản, em đánh thắng được.
" Triệu Quân dù bị đánh đến mức tím mắt nhưng vẫn cứng miệng vô cùng.
Thái Văn Bân tức đến muốn chửi người.
"Mập, phục chưa? Phục thì gọi một tiếng ông nội cho tao nghe.
" Những cú đấm của Lý Ái Quốc liên tiếp giáng xuống người Triệu Quân, sức lực cũng ngày càng mạnh.
"Không phục!"
Triệu Quân gào lên.
Cậu nhóc thấp bé, tuổi nhỏ, đúng là không phải đối thủ của Lý Ái Quốc nhưng cậu nhóc cũng bám chặt vào bắp chân đối phương mà đánh, không đánh cho đối phương què thì cậu nhóc không mang họ Triệu.
Năm ngoái Lý Ái Quốc mới theo mẹ đến sống ở khu nhà quân đội, chưa từng trải qua huấn luyện quân sự, đừng thấy cậu ta cao hơn Triệu Quân, tuổi cũng lớn hơn đối phương nhưng đánh nhau thì không lợi hại bằng Triệu Quân.
Nếu không nhờ lợi thế chiều cao đè bẹp Triệu Quân thì thắng thua đúng là chưa biết được.
"Cố lên, cố lên, dùng sức, dùng thêm sức nữa, chưa ăn cơm à!"
Một nhóm thiếu niên trước đó còn tập bắn bia ở sân huấn luyện lúc này đã vây quanh, đám người này không những không can ngăn mà còn cười ha hả châm dầu vào lửa, đúng là thích xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn.
Ngay khi mọi người tưởng rằng có thể chứng kiến một trận chiến dai dẳng và gay cấn thì đột nhiên có hai bóng người lao ra.
Hai bóng người này vừa xông vào vòng chiến, tình thế lập tức đảo ngược.
Lý Ái Quốc trước đó vẫn luôn đè lên người Triệu Quân bị lật ngửa một cách dễ dàng, không chỉ vậy, một đứa trẻ bằng tuổi Triệu Quân còn ngồi trên người Lý Ái Quốc, hai nắm đấm vung lên như chong chóng gió.
Tốc độ quá nhanh, đám đông chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liên hồi của Lý Ái Quốc, còn lại chỉ là tiếng gió rít.
"Buôngo ra, dám đánh tao, mày có biết tao là ai không?"
Chu Anh Thịnh đã đánh nhau từ nhỏ đến lớn, còn chưa học ăn cơm đã học đánh nhau, là một chuyên gia đánh nhau, số lần bị nhà trường và gia đình mách tội còn nhiều hơn số lần cậu bé ăn cơm.
Kinh nghiệm đánh nhau phong phú như vậy đã sớm giúp cậu bé luyện được cách đánh sao cho đau, đánh sao cho không để lại vết thương.
Đối mặt với tiếng kêu thảm thiết của Lý Ái Quốc, đứa trẻ vẫn làm ngơ, cứ đánh.
Triệu Quân bị Chu Anh Hoa kéo dậy khỏi mặt đất, chưa kịp nói lời cảm ơn, cũng lao vào người Lý Ái Quốc đánh theo.
"Đánh mày vì mày không những không giữ lời hứa, mồm còn thối, lại còn ức hiếp kẻ yếu, đúng là làm mất mặt đàn ông chúng tao.
" Chu Anh Hoa đứng bên cạnh, vừa cảnh giác với những người xung quanh, vừa liệt kê "tội trạng" của Lý Ái Quốc.
Cậu khinh thường nhất những kẻ như Lý Ái Quốc.
"Buôngo ra, tao là con trai của tư lệnh, chúng mày dám đánh tao, chắc chắn tao sẽ mách bố tao, để bố tao bắt hết chúng mày lại, ư ứ! bắt hết lại nhốt vào tù!"
Cuối cùng Lý Ái Quốc cũng khóc.
Cho dù là nắm đấm của Chu Anh Thịnh hay Triệu Quân, đánh vào người đều rất đau, mặc xác đàn ông con trai có máu chảy chứ không có nước mắt, cậu ta lại không phải quân nhân, tại sao không được khóc.
Nếu Lý Ái Quốc không dùng người lớn để đè ép người khác, có lẽ Chu Anh Thịnh chỉ cần đánh thêm vài cú nữa là xong.
Kết quả là nghe nói sẽ bắt họ, lòng phản nghịch bùng nổ ngay lập tức.
"Con trai của tư lệnh thì sao? Bây giờ là xã hội bình đẳng, bọn tao không phạm pháp, mày đánh Triệu Quân, tại sao bọn tao không được đánh mày, tại sao mày lại không giữ lời hứa.
"
Chu Anh Thịnh vung nắm đấm nhỏ nhanh hơn.
Lý Ái Quốc chỉ cảm thấy toàn thân như muốn vỡ vụn, tiếng kêu thảm thiết cũng lớn hơn.
Ngay lập tức thu hút sự chú ý của người cảnh vệ ở đằng xa.
"Thằng hèn, chỉ có thằng hèn mới mách phụ huynh, mới dùng phụ huynh để đè ép người khác, đồ hèn nhát.
"
Việc Chu Anh Thịnh ghét nhất là mách phụ huynh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...