Hai đứa trẻ nhìn sang những bàn khác, thấy vẫn chưa ăn xong, bèn xuống bàn trước.
Hai đứa trẻ vừa xuống bàn, ánh mắt của những đứa trẻ khác đều nhìn sang.
"Chúng tôi đi chơi ná cao su.
" Triệu Quân chủ động giải thích.
"Đợi tôi.
"
"Tôi cũng đi.
"
Trẻ con đều có bản tính hiếu động, nghe nói có trò chơi, lập tức muốn tham gia.
"Tôi chỉ có một cái ná cao su thôi.
" Triệu Quân không muốn dẫn nhiều người chơi như thế, người quá đông, chơi theo lượt, thì không biết khi nào mới đến lượt mình.
"Tôi có.
"
"Tôi cũng có.
"
Những đứa trẻ khác căn bản không hề có ý chùn chân.
"Được! được rồi, vậy chúng tôi đợi các cậu ở trong sân.
" Triệu Quân ngứa tay, muốn đi thử bắn trước vài phát, nói xong, cũng không đợi những đứa trẻ khác trả lời, kéo Chu Anh Thịnh chạy đi.
Những đứa trẻ ngồi đây đều lớn hơn cậu nhóc một chút, ai cũng chơi ná cao su rất giỏi, cậu nhóc không muốn chơi cùng chúng.
Chu Anh Thịnh không biết tâm tư của Triệu Quân, bị kéo đi, cậu cũng không giãy giụa, ngoan ngoãn đi theo.
Tiếng động ở bàn của những đứa trẻ làm kinh động đến tất cả mọi người trong nhà.
Chu Chính Nghị và Vương Mạn Vân đều nhìn sang.
Một người biết con trai mình không phải là thành phần ngoan ngoãn nghe lời, một người từ trong sách đã biết hai đứa con nhà họ Chu đều có thể gây họa.
Nhìn Chu Anh Thịnh và cậu nhóc mập chạy vèo ra khỏi cửa, Chu Chính Nghị nhìn Chu Anh Hoa vẫn ngồi ở bàn ăn: "Tiểu Hoa, con đi trông em trai đi.
" Không có ai trông chừng cậu con trai út, anh không yên tâm.
Chủ yếu là sợ gây họa.
"Vâng.
" Chu Anh Hoa lập tức buông bát đũa đứng dậy, mặc dù không hài lòng khi mình trở thành người trông nom thằng nhóc Chu Anh Thịnh nhưng trong trường hợp này, cậu sẽ không trái ý ba.
"Con cũng đi xem.
"
Thái Văn Bân cũng đứng dậy, hôm nay cậu ta là cũng là chủ nhà, chắc chắn phải chăm sóc tốt cho hai vị khách nhỏ, đây là nhiệm vụ mà mẹ giao cho cậu ta.
"Đi đi.
"
Chính ủy Thái phẩy tay, đồng ý yêu cầu của con trai.
Ngoài cửa, trong sân rộng, Triệu Quân đã sớm lấy ná cao su ra, cái ná cao su này là do chú ruột làm cho cậu nhóc, cậu nhóc rất thích, bình thường đều mang theo bên người.
Hôm nay đến nhà ông Thái làm khách, bà không cho mang theo, cậu nhóc đã lén giấu ở góc tường trong sân nhà họ Thái, lúc này mới có thể nhanh chóng lấy ra khoe với Chu Anh Thịnh.
"Ná cao su của cậu đâu?" Triệu Quân hỏi Chu Anh Thịnh.
"Không có, chơi của cậu.
" Chu Anh Thịnh trả lời thành thật, tầm mắt vẫn dừng lại trên cái ná cao su trong tay Triệu Quân.
Có chút ghen tị.
Bố cậu bé lại không chịu làm ná cao su cho cậu bé.
Triệu Quân bị lời nói hùng hồn của Chu Anh Thịnh làm nghẹn họng, cậu nhóc nhóc vẫn luôn tưởng rằng đối phương có ná cao su, không ngờ đối phương không những không có mà còn muốn chơi ná cao su của mình, điều này!
"Không muốn à?" Chu Anh Thịnh liếc mắt nhìn người.
Triệu Quân do dự, kỹ thuật bắn của cậu nhóc tốt thì tốt thật nhưng kỹ thuật của những đứa trẻ khác trong khu nhà tập thể còn tốt hơn, chơi với chúng, cậu nhóc đều thua, vất vả lắm mới tìm được một đứa trẻ gần bằng tuổi mình, cậu nhóc thực sự rất muốn chơi cùng Chu Anh Thịnh, nghĩ thông suốt điểm này, vội vàng gật đầu: "Muốn.
"
"Vậy đưa tôi xem ná trước.
" Chu Anh Thịnh đưa tay xin ná cao su.
Triệu Quân cũng được coi là một đứa trẻ nói lời giữ lời, đã hứa rồi thì sẽ làm, Chu Anh Thịnh muốn, cậu nhóc không những đưa ná cao su vào tay đối phương, còn móc ra từ trong túi áo vài viên đá nhỏ đưa cho người ta.
"Cảm ơn.
"
Sự hào phóng của Triệu Quân khiến Chu Anh Thịnh công nhận đối phương.
"Chu Anh Thịnh, khu nhà tập thể không được chơi ná cao su.
" Đúng lúc hai đứa trẻ đang nghiên cứu ná cao su, Thái Văn Bân và Chu Anh Hoa kịp thời đến sân, đồng thời cũng nhắc nhở một câu.
"Thật không?"
Chu Anh Thịnh nhìn Triệu Quân.
"Thật.
" Triệu Quân thành thật gật đầu, giải thích: "Không được bắn vào cửa sổ kính, cũng phải tránh bắn trúng người.
" Khu nhà tập thể của quân khu có rất nhiều người, để tránh bắn trúng người, mới có quy định này.
"Vậy còn chơi gì nữa.
"
Chu Anh Thịnh mất hứng trả lại ná cao su còn chưa kịp làm ấm tay cho Triệu Quân.
"Có thể! có thể chơi, khu nhà tập thể không được chơi ná cao su nhưng bên bãi tập thì được, chúng ta đến bãi tập chơi.
" Triệu Quân vội vàng nắm lấy cánh tay Chu Anh Thịnh.
"Xa không?"
Chu Anh Thịnh động lòng.
"Không xa, chạy bộ mười mấy phút là tới.
" Triệu Quân không giấu giếm.
"Tôi phải xin phép ba tôi đã.
" Chu Anh Thịnh vẫn biết tính của Chu Chính Nghị, thấy trời đã sắp tối, ước chừng tối đa một tiếng nữa là trời tối, cậu bé không dám chạy lung tung.
"Ba đã đồng ý rồi.
"
Chu Anh Hoa không nói dối, trước khi ra ngoài, Thái Văn Bân đã nói rõ sẽ dẫn các bạn nhỏ đến bãi tập chơi ná cao su, trời tối sẽ về.
Có trẻ lớn dẫn theo, các bậc phụ huynh đều đồng ý.
Con trai trời sinh đã nghịch ngợm, chỉ cần không chơi quá trớn, hầu như người lớn đều không can thiệp nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...