Chu Anh Hoa mím môi, hai má đỏ bừng.
Có thể thấy cậu cũng phấn khích như Chu Anh Thịnh nhưng vì lớn hơn một chút nên cố gắng kiềm chế không reo hò nhảy nhót như em trai.
Trong lúc “Vững vàng”, Chu Anh Hoa còn khinh thường liếc nhìn em trai đang nhảy nhót bên cạnh, bước chân dịch xa ra một chút.
Quá phô trương, mất mặt.
Chu Anh Thịnh không biết anh trai mình chê mình, thấy Chu Chính Nghị đánh thắng, chỉ thiếu chạy đến bên ba ngay lập tức.
“Nhanh chóng báo công an, những người khác duy trì trật tự, gọi xe cứu thương.”
Bắt giặc phải bắt vua trước, lúc này Chu Chính Nghị đã chế ngự Tôn Ái Quốc, trói ngược hai tay hắn ta ra sau, đè dưới chân, quay đầu hét lớn với nhân viên bảo vệ nhà ga đang đứng xa không dám nhúc nhích.
Trong tình huống bình thường, khi sân ga xảy ra hỗn loạn, sự an toàn của người dân bị đe dọa, những người này phải đứng ra bảo vệ trật tự, chứ không phải vì sợ Hồng vệ binh mà đứng ngây ra đó không dám động đậy.
Không dám quản.
Thời bình, người duy trì trật tự trên sân ga không phải quân nhân, cũng không phải công an, mà là nhân viên phòng bảo vệ nhà ga, họ đều là những người được địa phương tuyển chọn.
Nghe thấy giọng nói của Chu Chính Nghị, lại nhìn khuôn mặt uy nghiêm đầy chính nghĩa của Chu Chính Nghị, bọn họ vội vàng hành động.
Vừa nãy thực sự không trách bọn họ đứng ngây ra đó không dám động đậy.
Chủ yếu là thành phố càng lớn thì Hồng vệ binh càng náo loạn nghiêm trọng.
Phần lớn mọi người đều tận mắt chứng kiến Hồng vệ binh điên cuồng đến mức nào, vô pháp vô thiên ra sao, trong lòng bọn họ sợ những người mặc trang phục này.
Vì sợ nên lựa chọn bảo vệ bản thân, đó là bản năng của người bình thường.
Những người hành động chia thành mấy nhóm, một nhóm báo công an, một nhóm gọi bác sĩ, một nhóm duy trì trật tự để hành khách nhanh chóng rời khỏi sân ga.
Những người lên tàu thì nhanh chóng lên tàu, những người ra ga thì nhanh chóng ra ga.
Đừng đứng trên sân ga cản đường nữa.
Trong lúc bận rộn, sau khi hỏi thăm đơn giản, không ai động đến những người già trên mặt đất, cũng không đi giúp Chu Chính Nghị chế ngự đám Hồng vệ binh đã bị đánh ngã.
Chiếc băng tay đỏ tươi trên cánh tay của những người đó vẫn khiến bọn họ sợ hãi.
Chu Chính Nghị đánh người rất có kỹ thuật, sẽ không thực sự đánh người ta bị thương nhưng cũng không để những người bị đánh ngã này dễ dàng đứng dậy, từng người một co ro người trên mặt đất, ôm bụng rên rỉ.
Thảm hại như những người già bị thương.
Đau, đau quá.
Người đàn ông đánh ngã bọn họ có nắm đấm như sắt, chỉ cần trúng đòn, giống như dầu mỡ dính vào da thịt, không gỡ ra được, cũng không xoa bóp được, cơn đau liên tục và kéo dài hành hạ cơ thể.
“Được, được lắm, mày dám đánh bọn tao, đúng là ăn gan hùm mật gấu, chờ đấy, bọn tao chắc chắn sẽ không tha cho mày.”
Những Hồng vệ binh khác nằm trên mặt đất rên rỉ, chỉ có Tôn Ái Quốc nhịn đau đe dọa Chu Chính Nghị.
Từ khi đeo băng tay đỏ, chưa có ai dám cứng rắn với bọn họ, lúc này hắn ta vừa tức giận vừa sợ hãi.
Chu Chính Nghị trả lời Tôn Ái Quốc bằng cách dùng lực đè chặt hai tay bị trói ngược ra sau dưới đầu gối.
Tôn Ái Quốc lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
Trong đời này, Chu Chính Nghị đã từng bị rất nhiều người đe dọa nhưng những người đe dọa anh thì hoặc là chết hoặc là vào tù, anh chẳng để tâm đến lời đe dọa của Tôn Ái Quốc.
Nhưng anh đã bỏ qua một điều.
Lúc này anh không phải một mình.
Và anh cũng không ngờ rằng sẽ có người dám ra tay với hai đứa con trai của mình.
Điền Tiểu Quân là người đầu tiên bị Chu Chính Nghị đánh ngã.
Sau khi cơn đau dữ dội qua đi, hắn mới phát hiện ra cả đám bọn họ đều bị Chu Chính Nghị đánh ngã, anh họ còn bị đánh đến kêu la thảm thiết.
Giống như anh họ bảo vệ mình, Điền Tiểu Quân thấy Tôn Ái Quốc bị Chu Chính Nghị chế ngự chặt cứng, hắn nóng nảy, chẳng suy nghĩ gì đã xông về phía hai anh em Chu Anh Hoa.
Vừa nãy, hắn nghe rất rõ tiếng Chu Anh Thịnh gọi Chu Chính Nghị là ba.
“Buông tôi ra, đồ xấu xa, đồ xấu xa này, mau buông tôi ra.”
Chu Anh Thịnh không ngờ lại có người xông ra túm lấy cổ áo mình, cậu bé không những không cầu cứu Chu Chính Nghị mà còn tự tấn công người dám bắt mình.
Đứa trẻ bảy tuổi tuy nhỏ nhưng đã nhập học được bốn năm, từ ba tuổi đã vào nhà trẻ cho con em quân khu, từ nhà trẻ đến tiểu học, đều là giáo dục theo kiểu quân sự.
Đối mặt với Điền Tiểu Quân dám ra tay với mình, đứa trẻ không những dùng cả hai chân đạp mạnh vào ngực Điền Tiểu Quân mà còn dùng cả hai nắm đấm nhỏ đánh thẳng vào mặt đối phương.
Nắm đấm nhỏ được rèn luyện trong bốn năm, cộng thêm gen tốt của Chu Chính Nghị, đánh người rất đau.
Chu Anh Thịnh tự cứu mình, Chu Anh Hoa ở bên cạnh cũng lập tức tấn công Điền Tiểu Quân.
Cậu bé đã nhận lệnh của ba, cho dù trong lòng có ghét bỏ em trai đến đâu thì cũng không thể trơ mắt nhìn em trai chết.
Nắm đấm của cậu thiếu niên mười hai tuổi cứng hơn nhiều so với chân của Chu Anh Thịnh.
Cậu thấy em trai tấn công vào phần thân trên của kẻ xấu, cậu liền quét chân dài, tấn công vào phần thân dưới của kẻ xấu.
Điền Tiểu Quân là loại Hồng vệ binh không có bất cứ nền tảng võ thuật nào, bọn chúng chỉ học được cách tụ tập tấn công, đánh đập.
Bị hai anh em nhà họ Chu liên thủ tấn công, hắn kêu thảm thiết vài tiếng rồi buông tay.
Thằng nhóc con, thế mà dám dùng ngón tay chọc vào mắt hắn.
Một đôi mắt bị chọc đau rát, mắt nổ đom đóm, không nhìn thấy gì, chân vấp ngã, ngã xuống.
Vị trí bọn chúng đứng ngay ở rìa sân ga, lần ngã này, Điền Tiểu Quân không ngã xuống sân ga mà cố tình kéo hai anh em nhà họ Chu nhỏ tuổi, nhẹ cân ngã xuống sân ga.
Sau khi con trai bị Điền Tiểu Quân bắt, Chu Chính Nghị đã buông Tôn Ái Quốc lao tới.
Anh lao tới rất nhanh, bộc phát toàn bộ tiềm năng của mình nhưng dù nhanh đến đâu cũng không nhanh bằng tai nạn bất ngờ.
Khi hai đứa trẻ rơi khỏi sân ga, một đoàn tàu đang ầm ầm lao vào ga, tốc độ không quá nhanh nhưng vì quán tính lớn nên khi xe dừng hẳn, lực rất lớn.
Nếu đâm vào hai đứa trẻ nhỏ, chắc chắn sẽ khiến người ta tàn phế.
Chu Anh Thịnh nhỏ tuổi, nhẹ cân, gần sân ga nhất, là người ngã xuống đường ray đầu tiên.
Chu Anh Hoa còn khá nhanh nhẹn, kịp thời nắm lấy mép sân ga.
Chỉ cần đợi có người kéo cậu lên, cậu sẽ không sao, Chu Chính Nghị cũng nghĩ như vậy.
Đoàn tàu đã rất gần với Chu Anh Thịnh đang nằm trên đường ray, thời gian cấp bách, Chu Chính Nghị không kịp kéo con trai lớn lên sân ga trước, để cứu con trai nhỏ, anh trực tiếp nhảy xuống sân ga, cúi người ôm lấy Chu Anh Thịnh bị ngã không nhẹ.
Vị trí của họ ở phía trước nhất của đoàn tàu vào ga, tốc độ của đoàn tàu cũng là nhanh nhất.
Người lái tàu nhìn thấy có người trên đường ray, sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Tiếng còi cũng kéo dài vang lên.
Người lái tàu nhanh chóng kéo trục phanh nhưng tàu không phải ô tô, không thể giảm tốc độ dừng lại nhanh chóng, vẫn lao về phía hai người trên đường ray với tốc độ khá nhanh.
Muốn dừng hẳn đoàn tàu này, đầu tàu phải vượt qua sân ga một đoạn rất dài mới có thể dừng lại thực sự.
“Ba!”
Chu Anh Hoa bám trên sân ga, nhìn đoàn tàu lao tới ngày càng gần hai người Chu Chính Nghị, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Có lẽ vì thương ba, hoặc quá sợ hãi, cậu buông tay khỏi mép sân ga, người ngã xuống.
Bên dưới chính là đường ray.
Là con đường mà tàu hỏa phải đi qua.
Chu Chính Nghị chỉ có hai tay, vừa ôm con trai nhỏ lên thì thấy con trai lớn ngã xuống đường ray, khuôn mặt kiên cường trước giờ không còn giữ được nữa: “Tiểu Hoa!”
Đây là nỗi mong nhớ của người cha dành cho con trai.
Tất cả mọi người trên sân ga đều không ngờ tai nạn xảy ra nhanh đến vậy.
Vì chuyện hỗn loạn, lúc này trên sân ga không có mấy người, cũng không có ai có tốc độ phản ứng như Chu Chính Nghị.
Mọi người nhìn gia đình Chu Chính Nghị hoặc đứng, hoặc nằm trên đường ray, lo lắng và sợ hãi.
Nhân viên duy trì trật tự đã bắt đầu chạy đến hiện trường nhưng so với tốc độ của tàu hỏa thì nước xa không cứu được lửa gần.
Chu Chính Nghị không dừng lại trên đường ray.
Vị trí con trai lớn ngã xuống chỉ cách mình năm mét nhưng năm mét này theo tốc độ chạy của tàu hỏa thì không đủ thời gian để anh cứu cả hai con trai ra khỏi đường ray.
Nếu không rời đi ngay, anh và con trai nhỏ đều có khả năng bị đâm.
Anh không sợ bị đâm nhưng không muốn cả hai con trai đều bị thương.
“Tiểu Hoa, nhanh chóng trèo ra khỏi đường ray đi.” Nhìn sâu vào Chu Anh Hoa, Chu Chính Nghị ôm con trai nhỏ lao ra khỏi đường ray, đây là sự lựa chọn khó khăn và đau lòng của anh.
Là một người cha, lúc này anh đau như cắt.
Cũng chính vì sự lựa chọn này, theo cốt truyện trong sách, Chu Anh Hoa trong lúc không kịp né tránh, một chân đã bị tàu hỏa cán qua.
Trọng lượng của tàu hỏa không phải ô tô, không có chút khả năng may mắn nào.
Xương bị vỡ vụn.
Cuối cùng dẫn đến việc Chu Anh Hoa bị cắt cụt một chân, từ đó từ bỏ cuộc sống quân ngũ mà mình hằng mơ ước, còn việc cha lựa chọn cứu Chu Anh Thịnh mà từ bỏ cậu cũng trở thành vết thương mãi mãi không lành trong gia đình này.
Trong lòng cậu thiếu niên, cậu luôn cho rằng ba thích em trai hơn, quan tâm đến em trai hơn.
Bầu không khí trong nhà vô cùng ngột ngạt.
Ai cũng không có ngày tháng tốt đẹp.
Chu Chính Nghị đã giải thích với con trai cả lý do tại sao anh không cứu cả hai khi xảy ra chuyện nhưng không thể xóa bỏ nhận thức cố chấp trong lòng Chu Anh Hoa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...