Cát Tuệ quỳ xuống khiến Vương Mậu Huân và mấy đứa con kinh ngạc, mọi người vừa vội vàng kéo Cát Tuệ đứng dậy, vừa tức giận và oán hận nhìn Vương Mạn Vân.
Cha mẹ quỳ trước con cái, trời đánh thánh đâm.
Vương Mạn Vân nhìn Cát Tuệ dùng đạo đức trói buộc mình, không hề lay động, chỉ chậm rãi nói một câu: "Cha mẹ biết thương con cái, con cái mới hiếu thuận, các người chỉ biết yêu cầu tôi trả giá nhưng lại không bao giờ báo đáp, các người mới thực sự là sói mắt trắng, ăn cháo đá bát.
"
Tất cả nhà họ Vương đều bị câu nói của Vương Mạn Vân làm nghẹn họng.
"Nhà họ Đinh là rắc rối do mày gây ra, mày gây ra rắc rối thì mày tự giải quyết đi!"
Vương Mậu Huân lười nhìn cô con gái út thêm một cái.
"Bị chó để mắt tới mà lại trách tôi quá xuất sắc, ha ha, hóa ra đây chính là cái gọi là người nhà, lúc có phúc, các người hưởng, lúc gặp nạn, bắt tôi ra chắn đạn, các người máu lạnh như thế, chẳng lẽ tôi không phải con của các người?"
Vương Mạn Vân vô cùng nghi ngờ.
Không trách Vương Mạn Vân nghi ngờ chủ cũ không phải con nhà họ Vương, chủ yếu là vì tất cả mọi người nhà họ Vương đối xử với chủ cũ quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức khiến cô không cảm nhận được chút tình thân nào.
“Con nói bậy bạ gì thế, nếu con không phải con của ba mẹ thì ba mẹ nuôi con ăn, nuôi con mặc làm gì, còn cho con gái đi học nữa, ba mẹ thấy con đúng là đầu óc có vấn đề rồi!”
Cát Tuệ tức không nhẹ, ánh mắt nhìn Vương Mạn Vân như nhìn một con quái vật.
Những người khác trong nhà họ Vương nhìn Vương Mạn Vân với ánh mắt muốn nói lại thôi.
“Thật là đứa con bất hiếu, bất hiếu! Hôm nay tao đánh chết mày cho rồi.
” Cả đời này Vương Mậu Huân chưa từng tức giận như vậy, liên tiếp bị Vương Mạn Vân cãi lại, nói móc, ông ta không kiềm chế được cơn giận nữa, giơ tay muốn tát Vương Mạn Vân.
Ba đánh con gái, ở đâu cũng không phạm pháp.
“Ba, ba, Tiểu Ngũ chỉ nói bậy thôi, ba đừng tức giận, đừng tức giận.
” Vài người anh em nhà họ Vương cũng coi như có đầu óc, lập tức kéo Vương Mậu Huân lại.
Muốn phá vỡ cục diện này vẫn phải nhờ Tiểu Ngũ, cho dù em gái nói khó nghe một chút thì họ cũng không thể quá đáng.
Nếu thật sự bức chết người thì người xui xẻo vẫn là họ.
Vương Mậu Huân bị mấy người con trai kéo lại, giãy giụa muốn lao về phía cô con gái út, khuôn mặt đầy tức giận đỏ bừng.
Lúc này, Cát Tuệ được Vương Hương Vân đỡ, không chỉ nước mắt lưng tròng, mà còn đấm vào ngực mình từng cái, miệng không ngừng lẩm bẩm, kiếp trước bà ta đã làm gì nên tội, mới sinh ra một đứa không ba không mẹ như vậy.
Vương Mạn Vân lạnh lùng nhìn mọi chuyện trước mắt, lại cẩn thận quan sát khuôn mặt của tất cả mọi người có mặt, không thể không đưa ra một kết luận khiến cô vô cùng buồn bã.
Chủ cũ chính là người nhà họ Vương.
Mà chủ cũ bị nhà họ Vương chèn ép như vậy, ngoài việc nhà họ Vương quá ích kỷ thì còn vì chủ cũ quá lương thiện.
Người hiền lành thì bị bắt nạt.
“Ầm ầm ầm!”
Ngay khi nhà họ Vương náo nhiệt vô cùng, tiếng gõ cửa rõ ràng đột nhiên vang lên.
Tiếng động này vừa xuất hiện, nhà họ Vương như bị nhấn nút dừng, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía cánh cửa.
Việc xấu trong nhà không nên để người ngoài biết, cửa đã sớm đóng lại.
Lúc này, người gõ cửa chắc chắn không phải người nhà, bởi vì người nhà gõ cửa chắc chắn sẽ vừa gõ vừa gọi người mở cửa.
“Tiểu Ngũ, có khách đến, chúng ta tránh đi trước.
” Vương Hương Vân đẩy Vương Mạn Vân.
Vương Mậu Huân và Cát Tuệ là chủ nhà, đối mặt với tiếng gõ cửa, chắc chắn phải mở cửa đón khách nhưng phòng khách lúc này có đến bảy tám người lớn, đông như vậy, rất chật chội.
Vương Hương Vân được Cát Tuệ nhắc nhở liền kéo Vương Mạn Vân đến căn phòng ngủ của hai ông bà già cách một bức tường.
Vương Vĩnh Nguyên cũng nhanh trí dẫn hai đứa em vào phòng mình.
Như vậy, phòng khách vừa rồi còn chật chội vô cùng lập tức trở nên rộng rãi.
Vương Mậu Huân và vợ nhìn nhau, trong mắt chứa vẻ u ám, người gõ cửa nhà họ lúc này, chắc chắn là không có ý tốt, chỉ không biết là rắc rối nào.
Nhanh chóng chỉnh trang lại, một phút sau, cửa phòng mở ra, nhìn rõ người bên ngoài, đồng tử của hai vợ chồng co lại mấy giây, cuối cùng mới điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt để đối mặt với người đến.
“Ông Vương, có câu tục ngữ oan gia nên giải chứ không nên kết, hôm nay chúng tôi đến đây là mang theo thành ý.
” Nói xong, Đinh Hướng Vinh lắc lắc món quà trong tay.
Ánh mắt của hai vợ chồng Vương Mậu Huân đổ dồn vào món quà.
Hai chai rượu Mao Đài, một bao thuốc lá Thái Hành Sơn màu xanh, hai thứ này không tính là đặc biệt quý giá, thứ quý giá nhất là kẹo và các đồ vật khác kèm theo, có thể thấy đều rất đắt tiền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...